bảo: Chúng mình đi vào con đường trũng này đi. Trước mắt chúng tôi là một
lối đi thụt sâu xuống, chẳng bụi bờ, rêu rác gì. Ở đấy cái gì cũng xam xám
màu đất, cả nền trời cũng vậy. Đi được vài bước, ta hỏi thì chẳng có tiếng trả
lời. Ra em ta đã biến đâu mất. Ta đi vào một làng trước mặt. Ta có cảm
tưởng đó là làng Romainville (tại sao là Romainville).
Con đường đầu
tiên ta bước chân đến thật vắng vẻ. Ta rẽ qua một con đường nữa. Chỗ ngã
ba hai đường gặp nhau, một người đàn ông đang đứng sát bờ tường. Ta hỏi:
Đây là xứ gì? Đây là đâu thế này? Người ấy không đáp. Ta trông thấy một
ngôi nhà cửa mở, ta bước vào. Căn phòng đầu tiên vắng vẻ. Ta đi vào căn
thứ hai. Đằng sau cánh cửa, một người đàn ông đang đứng sát vách. Ta hỏi:
Đây là nhà ai? Đây là đâu thế này? Người ấy không đáp. Quanh nhà có
vườn.
Ta rời ngôi nhà đi thẳng ra vườn. Vườn vắng vẻ. Một người đàn ông đang
đứng sau gốc cây đầu tiên. Ta hỏi: Vườn gì thế này? Đây là đâu thế này?
Người ấy không đáp.
Ta đi vẩn vơ trong làng và bỗng nhiên nhận ra đây lại là một thành phố.
Phố xá đều vắng ngắt. Cửa ngõ đều mở toang. Chẳng có bóng một sinh vật
nào đi trên đường phố, qua lại trong nhà, dạo chơi các vườn, nhưng đằng sau
mỗi góc tường, mỗi cánh cửa, mỗi gốc cây lại có một người lặng thinh đứng
đó. Và mỗi lúc cũng chỉ thấy có một người. Họ lặng lẽ nhìn ta đi qua.
Ta rời khỏi thành phố, bước đi trên cánh đồng. Một chốc sau quay lại
thấy một đám đông người đi theo sau ta. Ta nhận ra đó là những người ta đã
gặp trong phố. Trên đầu họ trông rất lạ. Họ không ra vẻ gì vội vã nhưng họ
đi nhanh hơn ta. Bước chân họ im lìm và không một tiếng động. Trong chốc
lát đám người ấy bắt kịp ta và bao quanh lấy ta. Người nào người nấy gương
mặt đều một màu đất. Bấy giờ, người đầu tiên ta gặp và hỏi đường khi vào
trong phố, mới lên tiếng hỏi ta: Anh đi đâu? Anh không biết là anh chết đã
lâu rồi sao?
Ta há mồm định nói thì chợt thấy xung quanh ta chẳng còn ai nữa.”
Lúc tỉnh dậy, ông thấy trong mình lạnh ngắt. Một luồng gió lạnh như gió
sớm thổi vào đẩy quanh đôi cánh cửa bỏ ngỏ. Lửa trong lò sưởi đã tắt ngấm
từ bao giờ. Ngọn nến cháy gần tàn. Bên ngoài hãy còn tối đen như mực.
Ông đứng dậy đi ra phía cửa sổ. Trên trời vẫn không có sao. Từ trên cửa