IV
NHỮNG HÌNH THÁI CỦA KHỔ ĐAU TRONG
GIẤC NGỦ
Chuông đồng hồ đánh thức ba giờ. Tính ra ông đi lại mãi trong phòng
như thế đã năm tiếng đồng hồ, không hề nghỉ. Bây giờ ông mới ngồi phịch
xuống ghế.
Ông thiếp đi và chiêm bao. Giấc mơ này cũng như phần lớn các giấc mơ
khác chỉ có cái gì đau xót và rủi ro đã dính líu đến tình cảnh thực tại, nhưng
nó đã để lại cho ông một ấn tượng thật sâu xa. Sau này ông phải ghi lại là vì
thế. Nhưng dù giấc chiêm bao ấy như thế nào, câu chuyện đêm nay của ông
cũng sẽ không đầy đủ nếu ta bỏ qua không nhắc đến giấc chiêm bao ấy.
Chẳng qua đó cũng là câu chuyện bông lông của một tâm hồn đang đau ốm.
Đây là một trong những giấy tờ tự tay ông viết mà nay còn giữ được.
Chúng tôi nghĩ cần lục sao ra đây một cách đầy đủ. Bài ấy ghi như sau.
Ngoài bìa có mấy chữ: Giấc chiêm bao của ta đêm hôm ấy.
“Ta đang đi giữa một vùng nông thôn. Một vùng đồng nội buồn vì chẳng
có màu xanh của cây cỏ. Ta cũng không có cảm giá là đã sáng hay đang
đêm.
Ta thơ thẩn dạo chơi với em ta, đứa em trai của thời thơ dại, lâu nay ta
không bao giờ nghĩ đến và ta cũng đã bẵng quên, hầu như không còn nhớ
đến nữa.
Chúng tôi nói chuyện với nhau. Chúng tôi cũng gặp nhiều kẻ qua đường.
Chúng tôi nói chuyện về một cô láng giềng ngày xưa. Từ ngày cô ra ở cạnh
đường, cô thường để cửa sổ mở rộng trong khi làm việc. Chúng tôi nói
chuyện với nhau nhưng hơi thấy lành lạnh vì cái cửa sổ mở toang ấy.
Trên cánh đồng chẳng có một bóng cây. Một người đàn ông đi ngang gần
chúng tôi. Hắn ta trần truồng, toàn thân xám như tro, cưỡi một con ngựa màu
đất. Trên đầu hắn chẳng có sợi tóc nào, chỉ thấy có cái sọ và các mạch máu
xanh. Trên tay hắn cầm một cái que mềm như một cành nho nhưng nặng như
thỏi sắt. Hắn cưỡi ngựa đi qua, chẳng nói với chúng tôi một lời nào. Em ta