NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 301

định gì, chưa làm gì cả. Chưa có một mệnh lệnh lương tâm nào cho thật dứt

khoát. Chưa bao giờ như lúc này ông lại thấy mình hoàn toàn giống lúc đầu,

lúc chưa bước vào suy nghĩ.

Tại sao ông lại đi Arras? Ông nhớ lại những lời ông tự nhủ lúc đi thuê xe

của lão Scaufflaire: “Chuyến này đi kết quả thế nào mặc dù, nhưng được

trông tận mắt, nghe tận tai, được tự mình xét đoán việc mình, cũng chẳng có

hại gì. Biết rõ cái gì đã xảy ra, vẫn là cẩn thận hơn. Không được quan sát và

nghiên cứu thì quyết định thế nào được. Ở xa thấy cái gì cũng cho là trái núi

được cả. Rút cục lúc đã thấy thằng cha Champmathieu cũng là tuồng khốn

nạn thôi, thì lương tâm sẽ nhẹ nhõm đi, ông sẽ để mặc nó đi tù thay mình.

Thật ra sẽ có cả Javert và những tên Brevet, Chenildieu, Cochepaille, những

tù khổ sai có quen biết trước, nhưng bây giờ chắc hẳn là không thể nhận ra

ông được nữa. Chà khéo lẩn thẩn! Thằng Javert bây giờ thì đâu còn dám

nghi ngờ ông nữa. Mọi sự đoán phỏng đồ chừng lại càng cứ đinh ninh. Vậy

thì còn ngại gì nữa".

Chắc chắn đây là một bước không may, nhưng rồi ông sẽ vượt qua. Cuối

cùng dù có xấu xa đến đâu đi nữa, đời ông ông cũng đang nắm trong tay, ông

đang làm chủ. Và ông bám riết lấy ý này. Thực ra trong thâm tâm, ông nghĩ

giá đừng đi Arras thì hơn, tuy vậy ông vẫn cứ đi.

Vừa suy nghĩ, ông vừa ra roi. Con ngựa vẫn chạy đều nước kiệu, mỗi giờ

đúng hai dặm rưỡi. Xe càng tiến, ông càng thấy lòng mình như có gì lùi lại.

Trời hừng sáng thì ông đã ra đến ngoài đồng rộng. Thị xã Montreuil Sur Mer

đã ở tít sau lưng. Ông nhìn chân trời trắng dần ra. Ông nhìn nhưng chẳng

trông thấy gì, mọi hình dáng lạnh lẽo của buổi sớm mùa đông đang hiện ra

trước mắt. Sáng sớm cũng như chiều hôm vẫn có những bóng kỳ dị của nó.

Ông không trông thấy, cũng chẳng hay biết gì, nhưng những hình cây, bóng

núi thấm đen kia như thấm vào người ông làm cho tình trạng hỗn loạn ác liệt

trong tâm hồn ông càng thêm não nề, rùng rợn.

Mỗi lần xe đi qua gần một ngôi nhà chơ vơ hai bên đường, ông lại tự bảo

mình: “Trông đó thế mà có người đang ngủ!” Tiếng vó ngựa đi nước kiệu,

tiếng nhạc ngựa, tiếng xe rít dưới mặt đường, hóa thành một thứ âm thanh

dịu dịu, đều đều. Người vui nghe cũng hay hay, nhưng kẻ buồn lại thấy vô

cùng ảo não. Sáng rõ thì đến Hesdin. Ông dừng lại trước một quán cơm cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.