Cosette chui dưới gầm bàn ra, nói:
— Thưa ông, có mà! Ngựa uống rồi, nó uống ở thùng, nó uống một thùng
đầy cơ đấy, thì tay cháu mang nước cho nó, cháu lại còn nói chuyện với nó
nữa.
Chuyện không có như thế. Cosette đã nói dối. Ông lái quát:
— Con ranh bé bằng nắm tay mà nói điêu to như hòn núi. Tao bảo nó
chưa uống là nó chưa uống, nhóc cái ạ! Lúc nó khát thì nó thở thế nào, tao
biết chứ.
Cosette cố cãi; nó hoảng quá, giọng thều thào nghe không rõ:
— Nó uống no nê là khác!
Tay lái buôn cả giận mắng:
— Thôi đừng nói láo. Cho ngựa uống nước đi, rồi xếp, không đôi co gì
nữa.
Cosette lại chui vào gầm bàn. Mụ Thénardier bảo:
— Phải, phải rồi. Ngựa chưa được uống thì phải cho nó uống chứ.
Rồi mụ nhìn quanh:
— Kìa, cái con kia đâu rồi?
Mụ cúi xuống, thấy Cosette ngồi thu mình mãi cuối bàn, gần ngay dưới
chân khách uống rượu. Mụ thét:
— Mày có ra ngay không.
Cosette từ xó ẩn chui ra. Mụ Thénardier tiếp:
— Mời cô Chó Vện đi lấy nước cho ngựa uống đi.
Cosette trả lời khe khẽ:
— Nhưng, thưa bà, nước hết rồi ạ.
Mụ Thénardier mở toang cửa ra đường:
— Hết thì đi mà xách về chứ!
Cosette cúi đầu vào lấy cái thùng không ở góc lò sưởi. Cái thùng to hơn
cả nó, con bé mà ngồi hẳn vào trong cũng còn rộng chán.
Mụ lại đến ngồi cạnh bếp lò, cầm cái môi gỗ nếm thử món ăn nấu ở trong
xoong, mồm lẩm bẩm:
— Nước ở ngoài suối chứ còn đâu. Có khó gì! Ồ! Giá mình tán hành ra
thì hơn.
Rồi mụ lục cái ngăn kéo đựng cả xu, cả hồ tiêu, cả tỏi. Mụ tiếp: