NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 526

mày ngẩng đầu lên, rầu rĩ đáp: “Xin đa tạ ông”. Đúng là lão quét nhà thờ.

Jean Valjean thấy hoàn toàn yên dạ. Ông cười một mình nghĩ thầm: “Thế

quái nào hôm qua lại trông ra thằng Javert được? Không biết mình có quáng

gà không đây". Rồi ông không nghĩ đến chuyện ấy nữa.

Mấy hôm sau, lúc ấy khoảng tám giờ tối, ông đang ở trong buồng dạy

Cosette tập đánh vần lên thành tiếng thì nghe thấy cửa dưới nhà mở ra rồi

đóng lại. Ông lấy làm lạ. Nhà chỉ có độc một bà già; mụ cứ chập tối là đi ngủ

để khỏi tốn nến. Ông ra hiệu cho Cosette im tiếng. Có tiếng người lên thang

gác. Cùng lắm, có thể là mụ già giở giời làm sao mà đi mua thuốc về. Jean

Valjean lắng tai nghe. Tiếng chân bước nghe nặng nề, lộp cộp như chân đàn

ông; nhưng mụ già vẫn đi thứ giày to và bước chân bà già thì rất giống với

bước chân đàn ông. Tuy vậy, ông cũng vụt tắt cây nến.

Ông cho Cosette đi ngủ, khẽ dặn: “Con im lặng ngủ đi nhé!" Lúc ông ôm

hôn trán nó thì tiếng đi bên ngoài cũng ngừng lại. Ông ngồi yên, không nhúc

nhích, không lay động chiếc ghế, lưng quay ra phía cửa, không dám thở

mạnh. Được một lúc khá lâu, không thấy gì ông mới khẽ quay đầu nhìn ra

phía cửa: Ở lỗ khóa có ánh sáng, trông như một ngôi sao quái gở mọc giữa

khoảng tối đen của cánh cửa và bức tường. Đích là có người cầm nến nghe

ngóng ở bên ngoài. Mấy phút sau, cái ánh sáng ấy bỏ đi chỗ khác. Nhưng

tuyệt không nghe thấy tiếng động; tức là người đến nghe trộm ngoài cửa đã

tháo giầy ra. Jean Valjean để nguyên cả quần áo vật mình nằm trên giường,

suốt đêm không chợp mắt.

Lúc rạng sáng, ông mệt quá thiếp đi thì có tiếng kẹt cửa ở mãi căn buồng

cuối hành lang; ông tỉnh dậy. Vẫn tiếng chân người lên cầu thang tối hôm

qua. Tiếng chân tiến lại gần. Ông nhảy xuống đất, áp mắt vào lỗ khóa, cũng

khá to, định bụng xem người ấy là ai mà đêm hôm lại vào nhà mình mà nghe

trộm như thế. Quả nhiên thấy một người đàn ông đi qua, nhưng lần này thì

không dừng lại ở trước cửa buồng nữa. Ngoài hành lang, lúc bấy giờ còn tối,

không được rõ mặt. Nhưng khi người ấy đến đầu cầu thang thì có ánh sáng

bên ngoài chiếu vào, làm nổi rõ cái bóng đen đang đi; Jean Valjean nom rõ

phía sau lưng. Người ấy cao lớn, mặc một cái áo khoác dài, nách cắp một cái

dùi cui. Đích thị là cái thân hình vạm vỡ của Javert.

Jean Valjean có thể ra cửa sổ trông ra đường, nhìn lại cho rõ. Nhưng lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.