lục túi lấy ra một cái bao có cái kéo và sợi chỉ; ông tháo lần lót ở vạt bên cái
áo khoác, lôi ra một mảnh giấy vàng vàng rồi mở ra. Mụ nhận ra là tờ giấy
bạc một ngàn quan, mụ choáng váng cả người. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ, lần
này là lần thứ hai thứ ba gì đó mụ mới được trông thấy tờ giấy bạc một ngàn.
Mụ hãi quá, chạy biến đi.
Một lát sau, Jean Valjean tìm mụ nhờ đi đổi hộ tờ giấy bạc một ngàn, nói
là tiền lời tiết kiệm mới lĩnh ngày hôm qua. Mụ nghĩ bụng: “Lĩnh ở đâu? Mãi
sáu giờ tối lão ta mới đi, mà kho bạc Nhà Nước đâu có mở vào giờ đấy". Mụ
đi đổi tờ giấy và cứ phỏng đoán thế này thế khác. Tờ giấy bạc một ngàn
được bàn tán và nhân lên thành đầu đề của vô số những câu chuyện kinh
ngạc trong đám đàn bà rỗi mồm ở phố Vignes Saint Marcel.
Mấy hôm sau, chợt có lần Jean Valjean cởi áo khoác ra cửa gỗ ở ngoài
hành lang. Mụ già thì quét dọn ở trong buồng có một mình; lúc ấy Cosette
mải thích thú ngắm nhìn những mảnh gỗ vừa xẻ. Mụ thấy cái áo khoác mắc
trên một cái đinh; mụ nhìn kỹ: chỗ lót đã khâu kín lại. Mụ già nắn rõ kỹ thì
hình như thấy hai bên vạt áo và những chỗ lót cồm cộm những giấy. Thôi
chắc là toàn giấy bạc một ngàn rồi! Mụ còn thấy ở túi áo vô khối thứ, ngoài
kéo, kim, chỉ đã nom thấy hôm nọ, còn có một cái ví lớn, một con dao to
tướng và mấy bọ tóc giả các màu, cái đó mới đáng nghi. Mỗi túi áo ra là một
cái cẩm nang để đề phòng những việc bất trắc.
Ngày qua tháng lại, chẳng mấy chốc mà mùa đông đã tàn.