buổi lễ đi. Mọi việc rồi sẽ đâu vào đấy".
Người ta lùng ở các nhà thờ xung quanh vùng. Tất cả các thứ sang trọng
ở xứ đạo nghèo này nhập lại cũng không lọc ra được một bộ lễ phục coi
được cho một thầy hát thánh ca ở Nhà Thờ Lớn, đừng nói cho một vị Giám
Mục. Đương lúng túng như vậy thì hai người đi ngựa lạ mặt mang đến cho
ông Giám Mục một hòm to, đặt ở nhà cha xứ rồi đi ngay. Mở hòm ra thì thấy
trong đựng một áo choàng bằng dạ vàng, một chiếc mũ lễ nạm kim cương,
một thánh giá Tổng Giám Mục, một chiếc gậy thánh tuyệt đẹp, tất cả phẩm
phục mất trộm một tháng trước ở kho nhà thờ Đức Bà Embrun. Trong hòm
có một mảnh giấy đề mấy chữ: “Cravatte gửi Đức Cha Bienvenu".
— Tôi đã nói là mọi việc sẽ đâu vào đấy mà! - Ông nhắc. Xong lại thêm -
người bằng lòng cái áo chẽn cụ xứ thì Chúa lại gửi đến cái áo choàng Tổng
Giám Mục.
— Thưa Đức Cha - cụ xứ lắc đầu, mỉm cười nói nhỏ - Chúa, hay quỷ sứ.
Ông Giám Mục nhìn thẳng vào cha xứ, nói lại giọng nghiêm nghị:
— Chúa!
Khi ông trở về Chastelar cũng như suốt dọc đường người ta nghe nói đến
điều kỳ lạ, đổ ra xem. Đến nhà cha xứ, ông gặp cô Baptistine và bà Magloire
đang chờ ở đấy. Ông bảo cô em:
— Nào tôi nói có đúng không? Người thầy tu nghèo đến với dân nghèo
miền núi, lúc đi tay không, lúc về đầy túi. Tôi ra đi đem theo chỉ có lòng tin
ở Chúa, lúc ra về tôi mang cả kho của cho một nhà thờ.
Buổi tối trước khi đi ngủ, ông còn nói:
— Không nên sợ kẻ trộm cướp, kẻ giết người bao giờ. Có nguy hiểm thì
đó là cái nguy hiểm bên ngoài, nhỏ nhặt. Chúng ta phải biết tự mình sợ
mình. Thành kiến là trộm cướp đó, tật xấu là giết người đó. Những mối nguy
lớn đều ở trong ta. Sá gì cái đe dọa tính mệnh tài sản ta! Chỉ nên nghĩ đến cái
uy hiếp linh hồn ta mà thôi.
Sau đó ông quay sang phía bà em:
— Cô ạ, đã là người tu hành thì không bao giờ còn đề phòng đối với đồng
loại. Đồng loại làm gì là có Chúa cho phép. Chỉ nên biết cầu Chúa khi nghĩ
rằng có tai biến đang đến với ta. Hãy cầu Chúa, không phải cho ta, mà cho
đồng loại khỏi mắc tội nhân trường hợp ta.