NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 630

— Bẩm mẹ, được. Con sẽ mở hầm.

— Có bốn mẹ sẽ đỡ việc lão.

— Thế mở xong thì làm gì ạ?

— Rồi phải đóng lại.

— Thế là xong ạ?

— Chưa.

— Bẩm mẹ, xin mẹ cứ dạy.

— Lão Fauvent ạ. Các mẹ tin lão lắm.

— Con xin làm tất.

— Và phải giữ kín tất.

— Bẩm vâng.

— Mở cửa hầm xong…

— Con sẽ đóng lại.

— Nhưng trước đó…

— Gì cơ ạ?

— Phải đưa xuống hầm một cái gì.

Im lặng một lát. Mẹ Nhất, hơi bĩu môi dưới ra như ngập ngừng, rồi nói:

— Lão Fauvent ạ. Lão biết là có một mẹ vừa qua đời sáng nay chứ?

— Bẩm không.

— Thế lão không nghe thấy chuông báo à?

— Ở cuối vườn chỗ con, chẳng nghe thấy gì hết.

— Thật à?

— Con nghe được hồi chuông gọi con cũng đã khó nhọc lắm.

— Mẹ ấy tịch lúc sáng sớm.

— Vả lại sáng nay, gió không thổi về phía con.

— Đó là mẹ Crucifixion. Mẹ là một bậc thánh.

Mẹ Nhất ngừng lại nói, môi hơi mấp máy như để khẽ cầu nguyện, rồi lại

tiếp:

— Ba năm trước đây, chỉ thấy mẹ Crucifixion cầu kinh thôi mà bà De

Béthune phải cải quy đạo Cơ Đốc, trước bà ta theo phái Janséniste.

— Ái chà! Bẩm mẹ, bây giờ con mới nghe thấy chuông báo tử.

— Các mẹ đã khiêng mẹ Crucifixion sang buồng nhà xác, thông với nhà

thờ.