NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 795

Courfeyrac điều mà anh trước kia chưa muốn nói: Là anh chẳng khác gì

người một thân một mình, không có bà con họ hàng gì.

— Thế rồi anh sẽ ra thế nào?

— Tôi chẳng biết.

— Anh sẽ làm gì?

— Cũng chẳng biết nữa.

— Anh có tiền không?

— Có mười lăm francs.

— Có muốn vay tiền tôi không?

— Không bao giờ.

— Anh có bộ áo nào không?

— Đây.

— Anh có đồ vàng bạc không?

— Một cái đồng hồ.

— Bạc?

— Vàng, đây.

— Tôi biết một người buôn áo quần sẽ mua cái áo ngoài và một cái quần

của anh.

— Tốt lắm.

— Anh sẽ chỉ còn một cái quần, một gilet, một cái mũ và một cái áo

ngoài.

— Còn đôi giầy ống nữa.

— Ồ! Anh không đi đất à? Sang trọng nhỉ!

— Thế cũng đủ.

— Có người thợ đồng hồ sẽ mua chiếc đồng hồ quả quít của anh.

— Tốt.

— Không, chưa tốt đâu, sau đó sẽ làm gì?

— Làm gì cũng được, quý hồ là việc lương thiện.

— Anh biết tiếng Anh không?

— Không.

— Tiếng Đức?

— Không.

— Thôi được!