NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 795

Courfeyrac điều mà anh trước kia chưa muốn nói: Là anh chẳng khác gì

người một thân một mình, không có bà con họ hàng gì.

— Thế rồi anh sẽ ra thế nào?

— Tôi chẳng biết.

— Anh sẽ làm gì?

— Cũng chẳng biết nữa.

— Anh có tiền không?

— Có mười lăm francs.

— Có muốn vay tiền tôi không?

— Không bao giờ.

— Anh có bộ áo nào không?

— Đây.

— Anh có đồ vàng bạc không?

— Một cái đồng hồ.

— Bạc?

— Vàng, đây.

— Tôi biết một người buôn áo quần sẽ mua cái áo ngoài và một cái quần

của anh.

— Tốt lắm.

— Anh sẽ chỉ còn một cái quần, một gilet, một cái mũ và một cái áo

ngoài.

— Còn đôi giầy ống nữa.

— Ồ! Anh không đi đất à? Sang trọng nhỉ!

— Thế cũng đủ.

— Có người thợ đồng hồ sẽ mua chiếc đồng hồ quả quít của anh.

— Tốt.

— Không, chưa tốt đâu, sau đó sẽ làm gì?

— Làm gì cũng được, quý hồ là việc lương thiện.

— Anh biết tiếng Anh không?

— Không.

— Tiếng Đức?

— Không.

— Thôi được!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.