VIII
TIA SÁNG TRONG Ổ CHUỘT
Cô gái lại gần và đặt bàn tay trên bàn tay người bố:
— Bố xem tay tôi lạnh không?
— Chà, tao còn lạnh bằng mấy thế nữa.
Người mẹ cất to tiếng, sôi sục:
— Cái gì ông cũng hơn người cả. Cả cái độc ác nữa.
— Câm nào.
Người chồng vừa nói vừa quắc mắt nhìn vợ. Người vợ câm miệng. Trong
phòng có một lúc im lặng. Cô gái lớn thản nhiên vò, gỡ những vết bùn ở gấu
áo khoác, cô gái nhỏ vẫn thút thít khóc. Người mẹ ôm đầu đứa con gái nhỏ
hôn hít, dỗ dành:
— Thôi mẹ xin, cưng ạ, không việc gì đâu, đừng khóc nữa bố con nổi
giận lên bây giờ.
Người bố nói to:
— Không sao, cứ khóc, cứ khóc, càng tốt.
Rt.
Rồi quay lại cô gái lớn, hắn bảo:
— Hừ! Hắn không đến à! Hay là hắn không đến thật. Thế là lửa tắt, ghế
thủng, áo rách, kính vỡ vô ích.
Người mẹ nói thì thào:
— Và con bé bị thương.
Người bố nói tiếp:
— Mẹ con mày có thấy không? Lạnh cắt da trong cái ổ chó này! Thế mà
hắn không đến. Hừ! Bắt người ta chầu chực thế này! Chắc chắn bảo rằng cho
chúng nó đợi, trời sinh chúng nó ra để chờ đợi mà. Trời! Sao mà tao ghét
chúng nó thế, ghét cay, ghét đắng, nếu mà bóp cổ cái bọn nhà giàu ấy được
thì tao vui sướng, hân hoan, khoái trá, hể hả, bóp cho chúng chết, chết hết cả,
chết tiệt. Cái bọn giàu có ấy, bọn xưng là từ thiện ấy làm trò, làm vè, đi lễ đi
bái, đi cầu đi cúng; chúng nó cứ tưởng chúng nó là thượng lưu, khinh rẻ
người ta; làm phúc cho chúng ta mấy cái quần áo, mấy cái giẻ rách không