NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 881

Người vợ kinh ngạc, không động đậy. Người cha nhanh như một người

làm xiếc, vớ ngay cái lọ mẻ trên lò sưởi và đổ nước vào ngọn lửa, rồi quay

bảo con gái lớn:

— Còn mày rút rơm ở ghế ra.

Cô con gái không hiểu gì cả. Hắn nắm lấy chiếc ghế, dận gót chân xuống,

thế là chiếc ghế bật tung rơm ra, cẳng chân hắn tụt qua chiếc ghế. Vừa rút

chân ra, hắn vừa hỏi con gái:

— Trời lạnh không?

— Lạnh lắm. Có tuyết.

Người bố quay lại phía đứa con gái nhỏ và thét lớn như sấm:

— Nhanh lên! Tụt khỏi giường ngay, đồ chảy thây, mày không được trò

trống gì cả à? Đập vỡ một miếng kính đi.

Đứa nhỏ nhảy xuống đất, run cầm cập. Hắn lại nói:

— Đập một miếng kính đi.

Đứa nhỏ ngơ ngác. Người bố lại gắt:

— Mày nghe ra chưa? Tao bảo mày đập một miếng kính mà.

Đứa nhỏ sợ hãi vâng lời, kiễng chân với lên đấm một cái vào miếng kính.

Mảnh kính vỡ rơi loảng xoảng.

— Được rồi, - anh ta phán.

Người cha vừa nghiêm nghị vừa gắt gỏng. Mắt hắn liếc nhìn khắp gian

phòng tiều tụy. Trông như một viên tướng kiểm tra đội ngũ lần cuối cùng

trước khi xuất trận.

Người mẹ, từ nãy chưa nói một lời, nhổm dậy và chậm chạp hỏi chồng,

giọng nói âm thầm, mỗi lời như đọng lại:

— Mình ơi! Mình định làm gì thế?

Người chồng trả lời:

— Cứ nằm xuống giường.

Giọng nói cương quyết, không thể thảo luận. Người mẹ tuân lệnh, nằm

vật xuống giường. Ở một xó buồng, có tiếng khóc nức nở. Người cha hỏi:

— Cái gì thế hử?

Đứa gái nhỏ, vẫn co ro trong xó tối giơ nắm tay chảy máu ra. Khi đấm

mảnh kính, tay đứa bé bị thương, nó chạy về cạnh giường mẹ và ầm ĩ khóc.

Tức thì người mẹ nhỏm dậy kêu lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.