XIII
MỘT MÌNH MỘT BÓNG CŨNG KHÔNG NGHĨ
Ta đã biết, Marius hay mơ mộng nhưng bản tính chàng vốn cương nghị
và quyết đoán. Cái thói quen suy nghĩ thầm lặng đơn độc trong khi làm phát
triển lòng ưu ái cảm thông của chàng khiến Marius không hay giận dữ, tuy
nhiên vẫn giữ nguyên tấm lòng công phẫn trước những cái xấu xa. Chàng
nhân từ như một nhà tu hành, nhưng nghiêm khắc như một quan tòa. Chàng
thương hại một con cóc nhưng sẵn sàng giẫm chết một con rắn độc. Trước
mắt chàng lại chính là một cái hang rắn độc, một cái tổ quỷ. Chàng nghĩ
thầm: “Phải dẫm chết bọn khốn kiếp này".
Những điều bí ẩn chàng muốn biết chẳng điều gì sáng thêm, trái lại càng
tối tăm hơn. Chàng chẳng biết gì hơn về thiếu nữ xinh đẹp ở vườn
Luxembourg và người mà chàng vẫn quen gọi là ông Leblanc, chỉ nhận thấy
rằng Jondrette biết họ. Chàng chỉ biết một điều qua những lời bàn tính mập
mờ của bọn quỷ ấy, là chúng đang giăng một cái bẫy bí mật nhưng ghê gớm
và ông già với cô con gái sắp gặp một sự nguy hiểm rất lớn, nàng thì còn có
thể may ra không việc gì, nhưng ông lão thì chắc chắn sẽ bị hại. Nhất định
phải cứu họ, phải phá tan những âm mưu ghê tởm của bọn Jondrette, phải xé
toạc cái lưới mạng nhện của chúng.
Marius để ý nhìn mụ Jondrette. Mụ vừa lấy ở một góc buồng ra một cái
bếp cũ bằng tôn và đang bới đống sắt vụn. Chàng từ từ ở trên tủ bước xuống,
rất khẽ, không động một tiếng.
Chàng rùng mình nghĩ đến việc đen tối sắp xảy ra và ghê tởm trông thấy
vợ chồng Jondrette; giữa những cảm giác nặng nề ấy chàng bỗng thấy vui
mừng nghĩ rằng có lẽ chàng được dịp làm ơn to cho người chàng yêu. Nhưng
làm thế nào? Báo cho những người bị đe dọa ư? Tìm họ ở đâu mới được
chứ? Chàng không biết chỗ ở của họ. Họ đã xuất hiện một lát trước mặt
chàng nhưng rồi lại chìm sâu dưới đáy Paris. Đợi ông Leblanc buổi chiều ở
cửa lúc sáu giờ thì ông ấy đến và báo cho ông ta biết ư? Nhưng Jondrette sẽ