nhận thấy chàng rình chờ, phố vắng, chúng nó khỏe vì đông, chúng sẽ có
cách bắt chàng hay gạt chàng đi một chỗ khác và người Marius định cứu sẽ
không thoát được. Chuông vừa đánh một giờ. Sáu giờ chúng sẽ hành động,
Marius còn năm tiếng đồng hồ trước mặt.
Chỉ còn một cách. Chàng mặc chiếc áo khá hơn, quàng foulard vào cổ,
cầm mũ đi, im lặng nhẹ nhàng như người đi chân không trên mặt rêu.
Mụ Jondrette vẫn mải bới đống sắt vụn.
Ra ngoài đường, Marius đi vào phố Petit Banquier. Chàng đi đến phố gần
một cái tường thấp, có nhiều chỗ có thể nhảy qua được, đằng sau tường là
một bãi đất hoang, chàng đi từ từ, đang bận suy nghĩ, bước chân đi trên tuyết
êm êm; bỗng nhiên Marius nghe thấy tiếng người ở gần. Chàng quay lại, phố
vắng không một ai, giữa ban ngày, thế mà vẫn nghe có tiếng người.
Chàng nảy ý nhìn qua tường xem sao. Đằng sau tường quả nhiên có hai
gã đàn ông ngồi trên tuyết, lưng dựa vào tường, đang thì thầm với nhau.
Marius không biết mặt hai người ấy. Một người râu xồm, mặc áo blouse, một
người đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới. Gã râu xồm đội một cái mũ chỏm
Hy Lạp, gã kia để đầu trần, tuyết lẫn trong tóc. Marius thò đầu qua tường và
nghe được chuyện họ nói.
Gã đầu bù lấy khuỷu tay hích gã kia và bảo:
— Có Patron Minette thì không thể hỏng được.
— Có chắc không? - Gã râu xồm hỏi.
Gã đầu bù đáp:
— Ít nhất mỗi thằng cũng được năm trăm phên mà, có sao thì cũng chỉ
năm, sáu hay mười năm là cùng.
Gã kia thò tay dưới chiếc mũ Hy Lạp gãi gãi đầu, trả lời có vẻ do dự:
— Đã rõ ràng là thế rồi, không cách nào xảy ra ngược thế.
— Tao bảo mày là chuyện không thể hỏng được. Cái xe ngựa của lão
Chose sẽ thắng sẵn.
Đến đây thì hai gã quay sang bàn về một vở hài kịch diễn hôm trước ở rạp
Gaîté.
Marius lại đi. Chàng cho rằng câu chuyện mập mờ của hai người ẩn sau
bức tường và ngồi xổm trên tuyết một cách lạ lùng như vậy có lẽ cũng có
liên can gì với âm mưu khốn nạn của Jondrette. Chắc cũng là cái chuyện ấy