NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 912

mặc áo xống chỉnh tề, được lắm, phải làm cho hắn yên dạ.

— Như sẵn sàng đi phố.

— Mẹ mày không quên gì chứ? Làm được đúng như tao dặn chứ?

— Mình cứ yên chí.

— Là vì…

Jondrette không nói hết. Marius nghe thấy hắn để một vật gì nặng lên

bàn, có lẽ chiếc đục hắn vừa mới mua. Hắn hỏi:

— Thế nào, đã ăn uống gì chưa?

Mụ vợ trả lời:

— Đã, tôi kiếm được ba củ khoai lớn và muối. Nhân tiện có lửa, tôi đã

nấu khoai.

— Khá lắm. Ngày mai tao sẽ cho chúng mày đi hiệu, ăn vịt và nhiều thứ

nữa, như những ông hoàng. Công việc trôi chảy cả.

Đến đây, hắn hạ thấp giọng bảo vợ:

— Bẫy chuột đã mở, mèo đợi sẵn rồi.

Hắn lại hạ thấp giọng nữa:

— Cho cái này vào lò.

Marius nghe thấy tiếng lào xào của than củi do cặp hay thứ gì bằng sắt

cời lên. Jondrette nói tiếp:

— Mẹ mày đã bôi mỡ chốt cửa chưa, cho khỏi có tiếng động?

— Xong cả.

— Mấy giờ rồi?

— Sắp sáu giờ, chuông Saint Médard vừa đánh nửa tiếng.

Jondrette nói:

— Khỉ chửa, lũ nhãi phải đi gác chứ. Lại đây, nghe tao dặn.

Có tiếng thì thầm. Lại tiếng Jondrette cất lên:

— Mụ Burgon đã ra phố chưa?

— Rồi, - mụ vợ trả lời.

— Mẹ mày có chắc là không có ai bên cạnh không?

— Cả ngày hắn không về. Và giờ này là hắn đi ăn, mình cũng biết đấy.

— Mẹ mày chắc không?

— Chắc.

— Cũng được, - Jondrette nói tiếp. - Nhưng cứ sang thử xem hắn có nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.