NHỮNG NGƯỜI Ở KHÁC CUNG ĐƯỜNG - Trang 37

Phú quay mặt đi. Anh cảm thấy đôi mắt sắc của người đàn bà như vừa

cứa một nhát ngang mặt mình. Có những câu nói đủ cho người ta đau suốt
đời. Phú thấy xấu hổ và nhục nhã thay cho Phát. Ngày trước Tựu và Phát
chơi với nhau thế nào, cả làng Hạ và làng Cầu đều biết. Họ cùng học phổ
thông, cùng xung phong đi bộ đội, cùng vào chiến trường Quảng Trị. Một
mắt Tựu bị hỏng trong trận đánh vào Thành Cổ khi một loạt pháo kích rơi
trúng đoạn hào của họ. Tựu đẩy Phát ngã dúi xuống hầm, nằm che cho bạn.
Nhưng một mảnh đạn pháo đã xuyên trúng mắt anh.

- Trách anh Phát em làm gì hả chị - Phú muốn lảng câu chuyện - Anh ấy

đi suốt ngày. Làm giàu cũng mệt lắm chị ạ. Chỉ cần anh chị coi em như em
của anh chị là được rồi…

Ba đứa trẻ suýt soát từ năm đến mười tuổi từ ngõ kéo nhau về, chúng reo

lên, chạy ùa đến với Phú.

- Chú Phú. A, chú Phú…
Phú vòng tay ôm mấy mái đầu khét nắng và chua hoắc mùi mồ hôi và

dúi cho chúng nó một gói kẹo.

- Bố Tựu đâu rồi?
- Bố cháu đi… - Ba cái miệng đang há ra chợt im bặt khi nhìn thấy ánh

mắt quắc lên đầy hăm doạ của mẹ. Phú nhìn chị. Anh chợt nhận ra gương
mặt chị bỗng tái nhợt rồi đỏ dậy lên. Có chuyện gì vậy? Đầu Phú vẩn lên
một mối ngờ vực.

- Chúng mày đi chơi cả đi. Khổ lắm. Thằng Tá, lùi ra không có dây cả

mũi dãi ra chú kia kìa - Chị Tựu xua lũ con như xua gà.

- Thôi, em về đây chị ạ - Phú cảm thấy thấm buồn - Có ít gạo nếp đơn vị

tăng gia, anh chị để nấu cho các cháu.

- Kìa chú Phú. Đừng làm thế. Mua về biếu ông chứ. Các cháu nhà này nó

không quen ăn của nếp đâu…

- Chị đừng làm em giận. - Giọng Phú như nghẹn lại khi nhìn thấy mấy

đôi mắt trẻ vừa nãy bừng lên một niềm vui, giờ bỗng tối xầm lại. - Chị cứ
để nấu cho các cháu. Em đã có quà biếu ông rồi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.