NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 106

Chương 16

Thế là một giai đoạn kỳ lạ bắt đầu trong cuộc đời họ: các đồ đi mượn vượt
trên tất cả các giấc mơ đi mượn của họ - một thời kỳ hoàng kim. Hàng đêm
sàn nhà lại được mở và những đồ vật quý giá hiện ra: một tấm thảm thật
cho phòng khách, một cái thùng đựng than bé, một cái ghế sofa cứng và
nhỏ với những chiếc gối lụa Đa mát, một giường đôi với cái gối ôm tròn ở
đầu giường, một giường đơn với cái đệm kẻ sọc, những bức tranh có khung
thay vì những con tem, một cái bếp nấu không dùng được nhưng trông
“đáng yêu” trong phòng bếp; có những chiếc bàn hình bầu dục và hình
vuông, thêm cả bàn viết nhỏ bé với một ngăn kéo; có hai tủ quần áo bằng
gỗ thích (một cái có gương) và một cái bàn làm việc với các chân bàn uốn
cong. Bà Homily không chỉ trở nên quen thuộc với việc trần nhà bị tháo ra
mà thậm chí còn đi xa hơn nữa, bà đề xuất ông Pod đóng bản lề vào những
tấm ván. “Chỉ là tôi không chịu được việc đóng đinh búa,” bà giải thích,
“nó làm bụi bẩn rơi xuống.”

Khi cậu bé đem cho họ cái đàn piano, bà Homily van xin ông Pod xây một
phòng khách nhỏ. “Ở cạnh phòng khách ấy,” bà nói, “như thế chúng ta có
thể chuyển các phòng kho xuống xa hơn. Rồi ta có thể để những chiếc ghế
mạ vàng mà thằng bé kể ở đó, và cây cọ trong chậu...” Ông Pod, thì ngược
lại, hơi chán việc di chuyển đồ nội thất; ông đang mong những buổi tối yên
tĩnh khi cuối cùng ông có thể ngủ gật bên ngọn lửa trên chiếc ghế bằng vải
nhung đỏ mới của ông. Ông chưa kịp đặt một cái tủ ngăn kéo vào chỗ này
thì bà Homily, đi ra đi vào không ngừng, bắt ông phải “thử” nó ở chỗ khác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.