NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 115

Crampfurl quăng mình vào cửa và ổ khóa bật mở. Hơi chóng mặt, ông
bước lảo đảo vào phòng bếp, ông mặc quần nhung kẻ ra ngoài cái áo ngủ
dài. “Ở đâu?” ông kêu lên, đôi mắt mở to dưới mớ tóc rối bù. “Loại tổ gì?”

Bà Driver, vẫn đang khóc nức nở vì sợ hãi, chỉ xuống sàn nhà. Crampfurl
bước đến theo cái cách chậm chạp, không hề vội vàng của mình và nhìn
xuống chằm chằm. Ông thấy một cái lỗ trên sàn nhà, và xếp thành hàng có,
bừa bộn có, là các đồ vật nhỏ - đồ chơi trẻ con, trông giống như thế, những
mẩu rác - tất cả chỉ có thế. “Chẳng có gì cả,” ông nói sau giây lát, “là cái
thằng bé đó chứ còn gì nữa.” Ông lấy chân khuấy các đồ vật và làm tất cả
những bức tường ngăn đổ xuống. “Tuyệt chẳng có gì sống ở đây cả.”

“Nhưng tôi đã nhìn thấy chúng, tôi nói cho ông biết,” bà Driver nói hổn
hển, “kiểu những người tí hon có bàn tay - hay chuột bé mặc quần áo...”

Ông Crampfurl nhìn chằm chằm vào cái lỗ. “Chuột bé mặc quần áo?” ông
nhắc lại ngập ngừng.

“Hàng trăm đứa,” bà Driver nói tiếp, “chạy và kêu chin chít. Tôi đã nhìn
thấy chúng, tôi nói cho ông biết!”

“Ừ, nhưng lúc này tuyệt chẳng có gì ở đây,” ông Crampfurl nói, và lấy giày
khuấy một lần cuối.

“Thế thì chúng đã chạy đi mất rồi,” bà kêu lên, “dưới sàn nhà... lên phía
trên bên trong các bức tường... nơi này lúc nhúc bọn chúng.”

“Ừ,” ông Crampfurl nói với vẻ dửng dưng, “có thể. Nhưng nếu bà hỏi tôi,
tôi nghĩ đó là thằng bé ấy - nơi nó giấu các thứ.” Mắt ông sáng lên và ông
quỳ xuống trên một đầu gối. “Nơi nó giữ con chồn sương, tôi không ngạc
nhiên đâu.”

“Nghe đây,” bà Driver kêu lên, giọng đầy tuyệt vọng, “ông phải nghe chứ.
Đây tuyệt chẳng phải là thằng bé và tuyệt chẳng phải là con chồn sương.”
Bà với lấy lưng ghế và tự mình lóng ngóng bước xuống sàn nhà; bà đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.