NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 117

Từng thứ từng thứ một bà Driver nhấc các đồ vật ra - với rất nhiều tiếng
hổn hển sửng sốt, tiếng kêu kinh ngạc, và tiếng thốt kiểu ông-đã-bao-giờ-
nhìn-thấy-chưa. Bà chất thành hai đống trên sàn nhà - một đống các đồ quý
và một đống những thứ mà bà gọi là “đồ bỏ đi”. Những đồ vật kỳ lạ lủng
lẳng rủ xuống từ cái kẹp than - “Ông có tin được không - những chiếc mùi
soa ren đẹp nhất của bà ấy! Nhìn này, đây là một cái nữa... và cái nữa! Và
cái kim to khâu đệm - tôi nhớ là tôi có một cái - cái đê bạc của tôi, làm ơn
đi, và một cái của bà ấy! Và nhìn kìa, trời ơi, đống len... đống bông! Không
có gì đáng ngạc nhiên khi ta không bao giờ tìm thấy một ống chỉ bông
trắng khi ta cần. Khoai tây... hạt dẻ... nhìn cái này này, một lọ trứng cá
muối - TRỨNG CÁ MUỐI! Không, quá tệ, thật quá tệ. Những chiếc ghế
búp bê... những chiếc bàn... và nhìn tất cả chỗ giấy thấm này - thế ra nó ở
chỗ này! Ôi, trời ơi là trời!” bà đột nhiên kêu lên, mắt bà nhìn chăm chú.
“Cái gì thế này?” bà Driver đặt cái kẹp than xuống cúi người trên cái lỗ một
cách ngập ngừng và sợ hãi như lo bị đốt. “Một cái đồng hồ này - một cái
đồng hồ ngọc lục bảo - đồng hồ của bà ấy! Thế mà bà ấy không bao giờ
phát hiện ra!” Giọng bà cao vút lên. “Và nó vẫn đang chạy! Nhìn kìa, ông
có thể thấy qua cái đồng hồ bếp! Mười hai giờ hai mươi lăm phút!” Bà
Driver ngồi sụp xuống trên một cái ghế; mắt nhìn chằm chằm và mặt bà
trông có vẻ tái và nhũn đi, như bị xịt hơi. “Ông biết điều này có nghĩa là gì
không?” bà nói với Crampfurl.

“Không?” ông nói.

“Cảnh sát,” bà Driver nói, “điều này có nghĩa là thế đấy - một vụ cho cảnh
sát.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.