NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 118

Chương 18

Cậu bé nằm trong chăn, hơi run rẩy. Cái tua vít ở dưới đệm. Cậu bé đã nghe
thấy tiếng đồng hồ báo thức; cậu đã nghe thấy bà Driver thốt lên trên cầu
thang và cậu đã bỏ chạy. Cây nến bên cạnh giường cậu vẫn hơi tỏa mùi và
sáp nến chắc hẳn còn đang nóng. Cậu bé nằm đó chờ đợi; nhưng họ đã
không lên gác. Sau nhiều giờ đồng hồ, có vẻ thế, cậu nghe thấy tiếng đồng
hồ điểm một giờ. Ở dưới nhà có vẻ hoàn toàn yên ắng, và cuối cùng cậu bé
lẻn ra khỏi giường và bò theo hành lang đến đầu cầu thang. Ở đó cậu ngồi
một lúc, khẽ run vì lạnh, và nhìn chằm chằm xuống hành lang tối đèn.
Không có tiếng động gì ngoài tiếng tích tắc đều đặn của chiếc đồng hồ và
thỉnh thoảng có tiếng lào xào thì thầm mà có thể là tiếng gió, nhưng cậu bé
biết đó là tiếng động của chính ngôi nhà - tiếng thở dài của các sàn nhà mệt
mỏi và cơn đau nhức nhối của các mấu gỗ. Yên lặng tới nỗi mãi cậu bé mới
lấy được can đảm để di chuyển, nhón chân xuống cầu thang và đi dọc hành
lang bếp. Cậu bé lắng nghe một lát ở cánh cửa bọc vải len tuyết dài, và từ
từ, rất nhẹ nhàng, cậu bé đẩy cánh cửa mở. Phòng bếp im lặng và đầy ắp
bóng tối xám xám. Cậu bé lần sờ, như bà Driver đã làm, dọc theo giá tường
tìm hộp diêm rồi bật lửa lên. Cậu bé nhìn thấy cái lỗ toang hoác trên sàn
nhà và các đồ vật chồng chất lên nhau bên cạnh nó và, cùng lúc đó, cậu
nhìn thấy một cây nến trên giá tường. Cậu lóng ngóng thắp nến lên bằng
đôi bàn tay run rẩy. Đúng, chúng đang nằm kia - những đồ vật của ngôi nhà
bé nhỏ - lung tung bừa bãi trên những tấm ván và cái kẹp ở bên cạnh. Bà
Driver đã đem đi hết tất cả những gì bà coi là có giá trị và để lại “đồ bỏ đi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.