NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 121

đầu đâu,” cô bé thốt lên, “Con rất vui... vui.”

“Ý bác là,” cậu bé nói với ông Pod, nhưng với một mắt vẫn nhìn Arrietty,
“gia đình ta sẽ chuyển đến hang con lửng?” Cậu bé cũng cảm thấy sự khích
động dâng lên.

“Còn chỗ nào khác nữa?” ông Pod hỏi.

“Ôi, trời ơi là trời!” bà Homily than vãn, và ngồi xuống trên một cái tủ
ngăn kéo hỏng làm bằng hộp diêm.

“Nhưng mọi người sẽ phải tìm một chỗ nào đó cho đêm nay,” cậu bé nói.
“Mọi người phải có chỗ nghỉ trước khi trời sáng.”

“Ôi, trời ơi!” bà Homily lại than thở.

“Cậu ta nói đúng đấy,” ông Pod nói. “Không thể băng qua những cánh
đồng khi trời tối. Băng qua đồng trong ánh sáng ban ngày cũng đủ khó
khăn lắm rồi.”

“Con nghĩ ra rồi,” Arrietty kêu lên. Khuôn mặt ướt của cô bé bóng sáng lên
trong ánh nến; gương mặt sáng lên lung linh và cô bé hơi nhấc hai cánh tay
lên như sắp bay, và cô bé đung đưa khi giữ thăng bằng trên các ngón chân.
“Hãy ở trong nhà búp bê đúng đêm nay thôi và ngày mai...” cô bé nhắm
mắt lại trước cái ảo tưởng rực rỡ - “ngày mai cậu bé sẽ đưa chúng ta đi -
đưa chúng ta...” và cô bé không nói được là đi đâu.

“Đưa chúng ta đi?” bà Homily kêu lên với giọng trống rỗng lạ kỳ. “Bằng
cách nào?”

“Ở trong túi của cậu ấy,” Arrietty thốt lên, “đúng không?” cô bé lại đung
đưa, với nét mặt rạng rỡ ngước lên.

“Phải,” cậu bé nói, “và tôi sẽ đem hành lý đến sau - trong một cái giỏ đựng
cá.”

“Ôi, trời ơi!” bà Homily than vãn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.