NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 124

“Nghe đây,” cậu bé nói với giọng không vui với bà Homily, “bác phải cố
gắng.”

“Tất nhiên là bà ấy sẽ cố gắng,” ông Pod nói. “Cho bà ấy nghỉ một lát, và
hãy nhấc cái túi nhẹ nhàng hơn, nếu cháu hiểu ý bác.”

“Được thôi,” cậu bé đồng ý, “nhưng không còn nhiều thời gian đâu. Đi
thôi,” cậu bồn chồn nói, “hãy nhảy vào đi.”

“Nghe này!” ông Pod đột nhiên kêu lên, và cứng đờ.

Cậu bé, khi nhìn xuống, thấy ba khuôn mặt ngẩng lên trong khoảng sáng -
họ trông như những viên sỏi, lặng như đá, trong bóng tối của cái lỗ. Và rồi
nhanh như chớp họ biến mất - sàn nhà trống rỗng và cái lỗ không có gì.
Cậu bé cúi xuống cái lỗ. “Bác Pod!” cậu bé thì thầm gọi cuống cuồng. “Bác
Homily! Quay lại đây!” Và lúc đó cậu bé cũng cứng đờ, giữ nguyên tư thế
đang cúi xuống lỗ của mình. Cánh cửa phòng rửa bát mở kèn kẹt đằng sau
cậu bé.

Đó là bà Driver. Bà ta đang đứng đó im lặng, lần này mặc váy ngủ. Quay
lại, cậu bé nhìn lên bà ta. “Chào bà,” cậu bé nói, ngập ngừng, sau giây lát.

Bà ta không cười, nhưng có cái gì đó sáng lên trong mắt bà ta - một tia sáng
hiểm độc, một vẻ mặt chiến thắng. Bà ta cầm một cây nến hắt sáng lên mặt,
làm khuôn mặt có những vệt sáng tối kỳ lạ. “Cháu đang làm gì ở đây?” bà
ta hỏi.

Cậu bé nhìn bà ta chằm chằm nhưng cậu không nói gì.

“Trả lời ta đi,” bà ta nói. “Và cháu đang làm gì với cái túi đựng cặp phơi
quần áo?”

Cậu bé vẫn tiếp tục nhìn bà chằm chằm, gần như với vẻ ngớ ngẩn. “Cái túi
đựng cặp phơi quần áo?” cậu bé nhắc lại và nhìn xuống như thể ngạc nhiên
khi nhìn thấy cái túi trong tay mình. “Cháu có làm gì đâu,” cậu bé nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.