NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 126

“Thế ra mày gọi nó là thế!” bà ta thốt lên (giống như cậu bé đã làm ngày
hôm đó với Arrietty - chuyện ấy giờ như đã xa xôi lắm rồi).

“Đó là tên của họ,” cậu bé nói. “Họ là giống loài đó - họ là những Người
Vay Mượn.”

“Những Người Vay Mượn hả?” bà Driver nhắc lại với vẻ kinh ngạc. Bà ta
cười. “Hừm, chúng đã mượn đủ trong cái nhà này rồi!” Bà ta bắt đầu kéo
cậu bé về phía cửa.

Những giọt lệ tràn qua mí mắt của cậu bé và chảy xuống má. “Bà đừng làm
hại họ,” cậu bé van xin. “Cháu sẽ chuyển họ đi. Cháu hứa với bà. Cháu biết
cách mà.”

Bà Driver lại cười và đẩy mạnh cậu bé qua cái cửa bọc len màu lục. “Rồi
họ sẽ phải chuyển đi thôi,” bà ta nói. “Không phải lo. Người bắt chuột sẽ
biết cách. Con mèo già của Crampfurl sẽ biết cách. Cả ông thanh tra vệ
sinh cũng biết. Và đội cứu hỏa, nếu cần. Cảnh sát sẽ biết cách, ta không
ngạc nhiên. Không cần phải lo việc chuyển chúng đi. Một khi đã tìm thấy ổ
của chúng,” bà ta nói tiếp, giọng hạ xuống thành thì thầm độc ác khi họ đi
qua cửa phòng bà dì Sophy, “thì việc còn lại rất dễ dàng!”

Bà ta đẩy cậu bé vào phòng học rồi khóa cửa lại và cậu bé nghe thấy những
tấm ván hành lang kêu cọt kẹt dưới chân bà, khi đã hài lòng, bà ta đi khỏi.
Cậu bé trèo lên giường vì bị lạnh, và khóc sưng mắt trong chăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.