NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 125

“Có phải cháu đã để cái đồng hồ vào cái lỗ?”

“Không,” cậu bé vừa nói vừa lại nhìn lên bà ta chằm chằm, “nó đã ở đó từ
trước.”

“À,” bà nói và mỉm cười, “thế cháu biết là nó đã ở đó à?”

“Không,” cậu bé nói, “Ý cháu là vâng.”

“Mày có biết mày là gì không?” bà Driver hỏi, nhìn cậu bé chằm chằm.
“Mày là một kẻ lén lút, trộm cắp, độc hại, nhỏ mọn, xấu xa vô tích sự!”

Khuôn mặt cậu bé giật giật. “Tại sao?” cậu bé hỏi.

“Mày biết tại sao đấy. Mày là kẻ trộm cắp vô tích sự, tồi tệ, với trái tim đen
tối. Mày là như thế đấy. Và chúng cũng vậy. Bọn chúng là một lũ kinh tởm,
tinh quái, bệnh tật, kêu chin chít...”

“Không, họ không phải như thế,” cậu bé nhanh chóng xen vào.

“Và mày cũng cùng phe với chúng!” Bà ta bước đến bên cậu bé và, nắm lấy
bắp tay của cậu, rồi kéo cậu đứng dậy. “Mày có biết người ta làm gì với kẻ
ăn cắp không?” bà hỏi.

“Không,” cậu bé nói.

“Người ta nhốt chúng lại. Đó là việc họ làm với những kẻ ăn cắp. Và đó là
việc sẽ xảy ra với mày!”

“Cháu không phải là kẻ ăn cắp,” cậu bé kêu lên, đôi môi run run, “cháu là
người đi mượn.”

“Người gì?” Bà ta quay người cậu bé lại bằng cách siết chặt cánh tay cậu
hơn.

“Người đi mượn,” cậu bé nhắc lại; có những giọt nước mắt trên mí mắt;
cậu bé mong chúng không rơi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.