NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 131

“Ôi, ta không ở đó lâu,” bà May nói hơi nhanh, “và sau đó ngôi nhà đã bị
bán. Em trai ta không bao giờ quay lại đó cả.”

Kate nhìn bà chằm chằm với vẻ nghi hoặc, ấn cái kim vào giữa môi dưới
của mình. “Thế là họ đã không bắt được những người tí hon ư?” cuối cùng
cô bé nói.

Mắt bà May liếc sang chỗ khác. “Không, họ đã không bao giờ thực sự bắt
được những người đó, nhưng” - bà ngập ngừng - “đối với cậu em trai đáng
thương của ta, điều mà họ đã làm còn có vẻ tồi tệ hơn.”

“Họ đã làm gì?”

Bà May đặt miếng đan của mình xuống và trầm ngâm nhìn chằm chằm một
lát vào đôi bàn tay rảnh của mình. “Ta căm thù người bắt chuột đó,” bà đột
nhiên nói.

“Tại sao, bà có biết người đó không?”

“Ai cũng biết ông ta. Ông ta một mắt bị lác và tên là Rich William. Ông ta
cũng là tên đồ tể, và, hừm - ông ta cũng làm những việc khác - ông ta có
súng, rìu, xẻng, cuốc chim, và một cái máy kỳ cục với những cái ống phun
khói để đuổi mọi thứ ra. Ta không biết cụ thể là loại khói gì - loại khói độc
gì đó mà ông ta đã tự phát chế từ các loại cỏ và chất hóa học. Ta chỉ nhớ cái
mùi của nó; cái mùi đó bám lại trong kho thóc hay bất cứ chỗ nào ông ta
từng đến. Cháu có thể tưởng tượng em trai ta cảm thấy như thế nào trong
cái ngày thứ ba đó, ngày mà ông đi, khi đột nhiên ông ngửi thấy cái mùi
đó...

“Ông đã mặc xong quần áo và sẵn sàng đi khỏi. Những chiếc túi đã gói
ghém và đang để dưới hành lang. Bà Driver đến, mở khóa cửa và dẫn ông
ấy tới phòng bà dì Sophy cuối hành lang. Ông đứng đó, cứng nhắc và xanh
xao, đeo găng tay và mặc áo măng tô bên cạnh cái giường phủ màn. ‘Cháu
đã bị say sóng rồi ư?’ bà dì Sophy vừa trêu ông vừa chăm chăm nhìn ông
qua gờ tấm đệm to đùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.