NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 138

“Ừ, bà ấy buồn,” bà May nói.

“Và họ làm sao biết được đường đi?”

“Đi theo ống ga,” bà May nói. “Có một cái gò chạy suốt qua từ bụi cây và
những cánh đồng. Cháu biết không, khi con người đào một cái rãnh và đặt
ống xuống đó thì chỗ đất họ đã đào lên thừa ra khi họ xúc trở lại. Mặt đất
trông khác trước.”

“Nhưng tội nghiệp bà Homily - bà ấy không có trà hay đồ nội thất hay
những tấm thảm hay bất cứ cái gì cả. Bà nghĩ họ có đem theo gì không?”

“Ôi, người ta bao giờ cũng đem theo cái gì đó,” bà May nói ngắn gọn,
“nhiều khi là những đồ vật kỳ lạ nhất - nếu cháu đã từng đọc về tàu thuyền
bị đắm.” Bà nói nhanh, như thể bà đã chán chủ đề này. “Cháu phải cẩn thận
nhé - đừng dùng màu ghi cạnh màu hồng. Cháu sẽ phải tháo ra đấy.”

“Nhưng,” Kate nói tiếp bằng giọng tuyệt vọng khi cô bé cầm cái kéo lên,
“bà Homily sẽ không thích phải ở lại cái chỗ nghèo nàn và thiếu thốn của
Lupy.”

“Thiếu thốn,” bà May kiên nhẫn nói, “và Lupy không ở đó, cháu có nhớ
không. Lupy đã không bao giờ trở lại. Và cháu có biết bà Homily sẽ làm gì
không? Cháu không tưởng tượng ra bà ấy đâu - bà ấy như cá gặp nước vậy.
Bà ấy ngay lập tức đeo tạp dề và kêu lên ‘... đám đàn ông xuẩn ngốc này,’
rồi bà ấy hối hả tất bật, làm ầm lên và nấu cơm, dọn dẹp sạch sẽ rồi bắt họ
phải chùi sạch chân khi họ đi vào.”

“Trên cái gì?” Kate hỏi.

“Trên một miếng rêu, tất nhiên, được rải ra trước cửa.”

“Họ đều là con trai cả ạ?” Kate hỏi, sau giây lát.

“Ừ, nhà Harpsichord và nhà Clock. Và họ sẽ cưng chiều Arrietty khủng
khiếp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.