NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 141

xung quanh nó có các phòng nhỏ, như những cabin. Và ta nghĩ,” bà May
nói, “họ khoan ba cái lỗ nhỏ vào ống dẫn ga. Một lỗ rất nhỏ gần như không
nhìn thấy được và lỗ đấy sẽ luôn được đốt lửa. Hai lỗ kia có nút, khi họ
muốn châm ga, họ bỏ nút ra. Họ dùng đèn dầu để châm hai lỗ lớn. Đó là
nơi họ nấu ăn và cho họ ánh sáng.”

“Nhưng họ có thông minh đến thế không?”

“Họ là những người thông minh,” bà May cả quyết, “rất thông minh. Quá
thông minh để biết sống cạnh một ống dẫn ga mà không dùng nó. Cháu
phải nhớ họ là những Người Vay Mượn.”

“Nhưng họ cần một lỗ thoát khí nhỏ?”

“Ôi,” bà May nói nhanh, “họ có một cái lỗ thoát khí.”

“Làm sao bà biết được?” Kate hỏi.

“Vì có lần khi ở trên đó ta đã ngửi thấy mùi thịt hầm với khoai tây.”

“Ôi,” Kate kêu lên phấn khích; cô bé quay tròn và quỳ trên chiếc gối quỳ,
“thế ra bà đã đến đó? Vì thế nên bà mới biết! Bà cũng đã nhìn thấy họ!”

“Không, không,” bà May nói, hơi ngả người vào ghế, “ta chưa bao giờ nhìn
thấy họ. Chưa bao giờ.”

“Nhưng bà đã lên trên đó? Bà biết điều gì đó! Cháu có thể thấy là bà biết.”

“Phải, ta đã lên trên đó.” Bà May nhìn lại khuôn mặt háo hức của Kate;
ngập ngừng, bà có vẻ cảm thấy hơi có lỗi. “Ừm,” cuối cùng bà cũng thừa
nhận, “ta sẽ kể cho cháu nghe. Dù cũng chẳng quan trọng lắm. Khi ta đến ở
ngôi nhà đó là lúc ngay trước hôm bà dì Sophy chuyển đến nhà an dưỡng.
Ta biết ngôi nhà sẽ được bán, vì thế ta” - một lần nữa bà May ngập ngừng,
gần như thẹn thùng - “ừ, ta đã lấy hết đồ nội thất ra khỏi căn nhà búp bê và
bỏ chúng vào một cái vỏ gối rồi đem lên đó. Ta cũng đã mua những thứ
khác bằng tiền mà bố mẹ ta cho - trà, hạt cà phê, muối, hạt tiêu, hành tỏi và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.