NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 27

Bà Homily im lặng nhìn ông chằm chằm, và ông Pod bắt gặp ánh mắt bà.
“Nó đã nhìn thấy ông ở đâu?” cuối cùng bà Homily hỏi.

“Trong phòng học.”

“Ôi,” bà Homily nói, “khi ông đang lấy cái tách?”

“Phải,” ông Pod nói.

“Ông không có mắt à?” bà Homily hỏi. “Ông không thể nhìn trước ngó sau
được à?”

“Vốn dĩ chẳng bao giờ có ai trong phòng học cả. Hơn nữa,” ông nói tiếp,
“hôm nay cũng không.”

“Thế thì nó ở đâu?”

“Trên giường. Trong phòng trẻ hoặc gọi bằng tên gì cũng được. Đó là chỗ
của nó. Đang ngồi trên giường. Với cửa phòng mở.”

“Ừ, ông lẽ ra phải nhìn vào phòng trẻ.”

“Làm sao được - tôi đang ở lưng chừng cái rèm cửa.”

“Đó là chỗ ông đứng?”

“Ừ.”

“Với cái cốc?”

“Ừ. Tôi chẳng thể lên xuống gì được.”

“Ôi, ông Pod,” bà Homily thét lên, “lẽ ra tôi không bao giờ nên cho ông đi.
Không phải ở tuổi của ông!”

“Nào, nghe này,” ông Pod nói, “đừng hiểu lầm tôi. Tôi trèo lên được. Lên
như một con chim, như người ta thường nói, dù có cục bông rèm cửa hay
không. Nhưng” - ông cúi người về phía bà - “sau đó - với cái tách trên tay,
nếu bà hiểu ý tôi nói...” Ông nhấc nó lên khỏi bàn. “Bà hiểu không, nó khá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.