NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 37

đừng để ai nói với con điều gì khác. Ông của con biết đếm và biết viết đến
số - số mấy nhỉ, ông Pod?”

“Năm mươi bảy,” ông Pod nói.

“Đấy,” bà Homily nói, “năm mươi bảy! Và bố con biết đếm, như con biết
đấy, Arrietty; bố con biết đếm và viết các con số, bao nhiêu là bao nhiêu số,
đến tận cùng luôn. Đến số bao nhiêu nhỉ, ông Pod?”

“Gần một nghìn,” ông Pod nói.

“Thấy chưa!” bà Homily kêu lên, “và bố con biết bảng chữ cái vì bố đã dạy
con, Arrietty, có phải không? Và bố con biết đâu cũng đã biết đọc - có phải
không, ông Pod - nếu bố con không phải bắt đầu đi mượn lúc còn quá trẻ.
Bác Hendreary và bố con đã phải ra ngoài để đi mượn hồi mười ba tuổi - ở
tuổi con bây giờ, Arrietty, con thử nghĩ xem!”

“Nhưng con muốn...” Arrietty lên tiếng.

“Thế nên bố không có những lợi thế của con,” bà Homily hổn hển nói tiếp,
“và chỉ vì gia đình Harpsichord sống trong phòng khách nhỏ - họ chuyển
vào đó, năm 1837, vào cái lỗ trên ván ốp chân tường ngay phía sau chỗ vẫn
đặt cái đàn clavico, nếu đã từng có một cái đàn như thế thật, mẹ không tin
lắm - và thực ra nhà họ vốn có tên Linen-Press

[4]

hay đại loại thế và đổi

thành Harpischord...”

“Họ sống bằng gì,” Arrietty hỏi, “ở trong phòng khách nhỏ?”

“Bằng bữa trà chiều,” bà Homily nói, “chẳng bằng gì ngoài bữa trà chiều.
Chẳng có gì lạ khi bọn trẻ con lớn lên trông có vẻ hơi ốm yếu. Tất nhiên,
hồi xưa thì khá khẩm hơn - bánh rán, bánh xốp và những thức bánh kiểu
đó, rồi bánh ga tô và mứt và thạch. Và có một người già nhà Harpsichord
có thể nhớ được món thạch sữa của một buổi tối. Nhưng họ phải đi mượn
vội vội vàng vàng, tội nghiệp. Những ngày mưa, khi con người ngồi cả
buổi chiều trong phòng khách nhỏ, bữa trà được bê vào và lại đem ra mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.