“Và, nếu cứ đi tiếp và tiếp nữa, qua tất cả các hành lang dưới sàn nhà, dù
nó lắt léo đến mấy, con sẽ thấy gì?”
“Những cái cổng,” Arrietty nói.
“Những cái cổng kiên cố,” ông Pod nói, “những cái cổng mà con không mở
được. Chúng ở đó để làm gì?”
“Để chống chuột?” Arrietty nói.
“Phải,” ông Pod ngập ngừng đồng ý, như thể ông đang cho cô bé một nửa
điểm, “nhưng chuột nhắt chẳng bao giờ làm hại ai. Còn gì nữa?”
“Chuột cống?” Arrietty gợi ý.
“Ở đây không có chuột cống,” ông Pod nói. “Thế còn mèo?”
“Mèo?” Arrietty lặp lại, ngạc nhiên.
“Hoặc để nhốt con ở trong?” ông Pod gợi ý.
“Để nhốt con ở trong?” Arrietty nhắc lại, thất thần.
“Trên nhà là một nơi nguy hiểm,” ông Pod nói. “Và con, Arrietty, con là tất
cả với bố mẹ, hiểu không? Không như bác Hendreary - bác ấy vẫn còn có
hai đứa con riêng và hai đứa của bác gái. Có một thời,” ông Pod nói, “bác
Hendreary có ba - ba đứa con riêng.”
“Bố của con đang nghĩ đến Eggletina,” bà Homily nói.
“Ừ,” ông Pod nói, “Eggletina. Họ không bao giờ kể với nó về trên nhà. Và
họ tuyệt chẳng có lưới sắt. Họ nói với nó rằng bầu trời được đóng đinh treo
lên, kiểu thế, với những vết nứt...”
“Một cách dạy bảo trẻ con thật ngu ngốc,” bà Homily lẩm bẩm. Bà hít nhẹ
và vuốt tóc Arrietty.