NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 41

“Nhưng Eggletina không phải đứa ngu ngốc,” ông Pod nói, “nó không tin
họ. Rồi một ngày,” ông nói tiếp, “nó đã lên trên nhà để tự mình xem.”

“Làm sao chị ấy ra ngoài được?” Arrietty hỏi, thích thú.

“Ừ, lúc đó chúng ta không có nhiều cổng lắm. Chỉ có cái cổng ở dưới đồng
hồ. Bác Hendreary chắc đã không khóa hoặc sao đó. Dù sao đi nữa,
Eggletina cũng đã ra ngoài...”

“Mặc váy màu xanh biển,” bà Homily nói, “và đi đôi ủng có nút mà bố con
đã đóng cho, bằng da dê non màu vàng với hạt huyền làm nút. Đôi ủng thật
đáng yêu.”

“Ừm,” ông Pod nói, “nếu là bất cứ lúc nào khác thì có thể đã không sao. Nó
đã ra ngoài, nhìn xung quanh, hơi sợ hãi, có thể thế, và quay lại - vô thưởng
vô phạt...”

“Nhưng đã có những chuyện xảy ra,” bà Homily nói.

“Phải,” ông Pod nói, “nó không biết, vì họ không hề kể cho nó biết, là bố
của nó đã bị ‘nhìn thấy’ và ở trên nhà họ đã có một con mèo và...”

“Họ đợi một tuần,” bà Homily nói, “rồi họ đợi một tháng và họ hy vọng
trong một năm nhưng tuyệt chẳng còn ai nhìn thấy Eggletina lần nào nữa.”

“Và đó,” ông Pod nói sau giây lát tạm ngừng và nhìn Arrietty chăm chú, “là
điều đã xảy ra với Eggletina.”

Im lặng, ngoại trừ tiếng thở của ông Pod và tiếng lục bục khe khẽ của nồi
xúp.

“Việc đó đã làm bác Hendreary của con suy sụp,” cuối cùng bà Homily nói.
“Bác ấy không bao giờ lên trên nhà nữa - chẳng may, bác ấy nói, nhỡ bác
ấy tìm thấy đôi ủng có nút. Tương lai duy nhất của họ là di cư.”

Arrietty im lặng một lúc, rồi cô bé ngẩng đầu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.