NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 45

Homily quay đi. “Arrietty,” bà nói, với cùng một giọng chắc nịch, “nếu một
ngày - chúng ta chọn một ngày đặc biệt khi không có ai ở đây, và nếu họ
không mang con mèo về mà mẹ có những lý do riêng để nghĩ rằng họ sẽ
không mang - nếu, một ngày, bố con dẫn con ra ngoài đi mượn, con sẽ là cô
gái ngoan chứ? Con sẽ chỉ làm điều gì bố bảo, nhanh và khẽ và không bàn
cãi?”

Mặt Arrietty ửng hồng; cô bé siết hai tay vào nhau. “Ôi...” cô bé bắt đầu
bằng một giọng sung sướng, nhưng ông Pod nhanh chóng xen vào:

“Này, bà Homily, chúng ta cần phải suy nghĩ. Bà không thể cứ nói những
chuyện như thế mà không suy nghĩ kỹ càng. Tôi đã bị ‘nhìn thấy’, bà nhớ
không? Bây giờ không phải lúc dẫn một đứa trẻ lên trên nhà.”

“Sẽ không có mèo đâu,” bà Homily nói, “không có tiếng thét lên. Không
phải như cái lần với Rosa Pickhatchet.”

“Dù sao đi nữa,” ông Pod ngập ngừng nói, “vẫn có nguy hiểm. Trước nay
tôi tuyệt chẳng bao giờ nghe thấy đứa con gái nào đi mượn cả.”

“Tôi thì thấy rằng,” bà Homily nói, “và chỉ bây giờ ý nghĩ đó mới đến với
tôi; giá như ông có đứa con trai thì ông đã dẫn nó đi mượn, đúng không? Ừ
thì, ông không có con trai mà chỉ có Arrietty. Giả dụ bất cứ điều gì đó xảy
đến với ông hay với tôi, Arrietty sẽ thế nào nếu nó chưa học đi mượn?”

Pod nhìn chằm chằm xuống đầu gối mình. “Ừ,” ông nói sau giây lát, “tôi
hiểu ý bà.”

“Và việc đó sẽ cho nó một chút hứng thú, kiểu thế, và ngăn nó tiếp tục mơ
ước.”

“Mơ ước gì?”

“Mơ ước bầu trời xanh và cỏ và những thứ như thế.” Arrietty thở mạnh và
bà Homily quay phắt về phía cô bé, “Không hay đâu, Arrietty, mẹ sẽ không
di cư - vì con hay bất cứ ai khác!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.