NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 46

“À,” ông Pod nói và bắt đầu cười, “thế ra là vì việc đó!”

“Suỵt!” bà Homily nói, bực mình, và liếc nhanh lên trần nhà. “Đừng nói to
như thế! Thôi, con hôn bố đi, Arrietty,” bà lanh lợi nói tiếp, “rồi trở lại
giường đi.”

Trong khi rúc xuống dưới chăn Arrietty cảm thấy, lan lên từ các ngón chân,
một dòng hạnh phúc giống luồng hơi ấm. Cô bé nghe thấy giọng to nhỏ ở
phòng bên cạnh: giọng nói của bà Homily vẫn tiếp tục đều đều, thận trọng
và chắc chắn - Arrietty cảm thấy có một sự vững tin đằng sau đó; đó là
giọng nói chiến thắng. Có lúc cô bé nghe thấy ông Pod đứng dậy và tiếng
ken két của cái ghế. “Tôi không thích chuyện đó!” cô bé nghe thấy ông nói.
Và cô bé nghe thấy bà Homily nói thầm “Suỵt!” và có tiếng chân đi lại rất
to trên sàn ở phía trên và tiếng loảng xoảng bất thình lình của những chiếc
chảo.

Arrietty, hơi thiêm thiếp, nhìn lên trần nhà vẽ tranh của mình. “Flor de
Havanna,” những tấm biểu ngữ tự hào tuyên bố. “Garantizados...
Superiores... Non Plus Ultra... Esquisitos...” và các quý cô mảnh dẻ đáng
yêu đang thổi kèn, im lặng, khải hoàn, những nốt nhạc câm lặng của niềm
hân hoan...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.