NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 74

Chương 11

Bà Homily ở đó, bên chiếc cổng cuối cùng, đón họ. Bà đã buộc gọn tóc lại
và có mùi xà phòng nhựa than. Bà trông có vẻ trẻ hơn và hơi phấn khích.
“Thế nào...!” bà nói liến thoắng, “thế nào!” Bà cầm lấy túi từ Arrietty và
giúp ông Pod buộc chặt lại cổng. “Thế nào, có vui không? Con có ngoan
không? Hoa anh đào đã nở chưa? Cái đồng hồ có đánh chuông không?”
Trong ánh sáng mờ mờ, bà có vẻ cố gắng đọc biểu hiện trên khuôn mặt
Arrietty. “Đi thôi. Trà đã xong rồi. Đưa tay cho mẹ...”

Trà đã xong thật, được bày biện trên chiếc bàn tròn trong phòng khách với
một ngọn lửa rực rỡ cháy trong chiếc bánh răng. Căn phòng có vẻ quen
thuộc và ấm cúng làm sao, nhưng, đột nhiên, có gì đó lạ lùng: ánh lửa lập
lòe trên giấy dán tường - dòng chữ có câu: “... đã thật duyên dáng nếu...”
Nếu gì? Arrietty luôn tự hỏi. Nếu nhà mình bớt tối hơn, cô bé nghĩ, nó sẽ
duyên dáng. Cô bé nhìn những cây nến do gia đình tự làm được đặt trên
những cái đinh ghim lật ngửa mà bà Homily để như giá nến với đồ trà ở
xung quanh; chiếc ấm trà cũ - một quả sồi rỗng, với vòi bằng lông gà và
cán bằng dây thép - giờ đã mòn bóng và cứng lại do năm tháng; có hai lát
hạt dẻ nướng mà họ sẽ ăn như bánh mì nướng với bơ và một hạt dẻ luộc để
lạnh mà ông Pod sẽ cắt như bánh mì; trước ánh lửa có một đĩa đầy ắp quả
phúc bồn tử khô nóng; có những mẩu bánh mì quế vụn, vàng giòn, được rắc
một chút đường, và được đặt phía trước mỗi chỗ ngồi, ôi, trên cả tuyệt vời,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.