NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 75

một con tôm ngâm. Bà Homily đã dọn bàn ăn với những chiếc đĩa bằng bạc
- hai đồng hào cho bà và Arrietty còn đồng nửa curon cho ông Pod.

“Lại đây nào, Arrietty, nếu con đã rửa tay rồi,” bà Homily kêu lên rồi cầm
lấy ấm trà, “đừng mơ màng nữa!”

Arrietty đem ra một cuộn chỉ bông và chậm chạp ngồi xuống. Cô bé nhìn
mẹ đang kéo vòi ấm; đó bao giờ cũng là lúc thú vị. Phần đuôi dày hơn của
chiếc lông gà ở bên trong ấm trà, khẽ kéo nó ngay trước khi rót sẽ khiến nó
chặt hơn vào lỗ ở thành ấm và vì thế tránh cho nước rò ra. Nếu, như thỉnh
thoảng vẫn xảy ra, một vết ẩm xuất hiện trên miệng lỗ, điều đó chỉ có nghĩa
là cần phải kéo hơi mạnh và bất chợt xoắn khẽ.

“Thế nào?” bà Homily nói và rón rén rót trà. “Kể cho bố mẹ nghe con đã
nhìn thấy gì!”

“Nó không thấy gì nhiều đâu,” ông Pod vừa nói vừa cắt cho mình một lát
hạt dẻ luộc để ăn với tôm.

“Nó không thấy đồ trang trí trên bệ lò sưởi sao?”

“Không,” ông Pod nói, “chúng tôi không hề vào phòng ăn sáng.”

“Thế còn giấy thấm của tôi?”

“Tôi chẳng lấy được,” ông Pod nói.

“Này đó là thứ hay lắm đấy...” bà Homily bắt đầu.

“Có thể,” ông Pod vừa nói vừa nhai tóp tép đều đặn, “nhưng tôi đã có một
linh cảm. Một linh cảm xấu.”

“Đó là cái gì?” Arrietty hỏi. “Linh cảm của bố?”

“Ở phía sau đầu và trong từng ngón tay bố,” bà Homily nói. “Đó là một
linh cảm bố con nhận được khi” - bà xuống giọng - “đang có ai đó ở gần.”

“Ồ,” Arrietty nói và có vẻ như co rúm lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.