NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 84

“Không có gì đâu,” bà Driver nói. “Than rơi đấy mà. Thường kêu như thế.
Thỉnh thoảng khiến ta hoảng sợ khi ngồi đây một mình... Nào, đưa cốc của
ông đây, chỉ còn một ly thôi - vì thế nên uống hết cả chai đi...”

Họ đang uống rượu vang Fine Old Madeira, Arrietty nghĩ, và một cách rất
thận trọng cô bé dựng lại chiếc ghế và đứng im lặng bên cạnh nó, nhìn lên.
Cô bé có thể nhìn thấy ánh sáng qua vết nứt, thỉnh thoảng vụt tối khi ai đó
cử động tay.

“Phải,” Crampfurl nói tiếp, trở lại câu chuyện của mình, “và khi tôi cầm
khẩu súng lại gần thì nó nói, kiểu rất ngây thơ - để đánh lạc hướng, tôi chắc
thế, ‘Có hang con lửng ở đây không?’ “

“Thật tinh ranh,” bà Driver nói, “những thứ chúng nghĩ ra... hang con
lửng...” rồi bà bật cười khúc khích.

“Thật ra,” Crampfurl nói, “vốn dĩ ở đó có một cái, nhưng khi tôi chỉ cho nó
ở đâu, thì nó không quan tâm. Chỉ đứng đó, đợi tôi đi.” Crampfurl cười phá
lên. “Cả hai đều có thể vờ vịt chơi trò đó, tôi nghĩ, nên tôi ngồi xuống. Và
thế là chúng tôi ở đó, cả hai người.”

“Rồi sao nữa?”

“Ừ, cuối cùng thì nó cũng phải đi. Để lại con chồn sương của nó. Tôi đợi
một lúc, nhưng con chồn không ra. Tôi chọc linh tinh một chút và huýt sáo.
Tiếc rằng tôi không nghe rõ cái tên thằng bé gọi. Nghe như là Bác gì đó...”
Arrietty nghe thấy tiếng kéo lê đột ngột của một cái ghế. “Thôi,” Carmpfurl
nói, “tôi nên đi nhốt lũ gà vào...”

Cửa phòng rửa bát đập và có tiếng lóc cóc đột ngột ở trên nhà khi bà Driver
bắt đầu cời bếp lửa. Arrietty để lại ghế và nhẹ nhàng lẻn vào phòng khách,
ở đó cô bé thấy mẹ đang một mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.