NHỮNG NGƯỜI VỢ TỐT - Trang 110

Tối hôm đó, Jo trằn trọc mãi mới ngủ được. Cô gần thiếp đi thì một tiếng

khóc bị kìm hãm khiến cô nhảy vội đến giường của Beth.

– Chuyện gì vậy cưng? – Cô hỏi lo lắng.
– Em tưởng là chị đã ngủ rồi. – Beth khóc và nói.
– Có phải chỗ đau cũ không cưng?
– Không, đây là một chỗ đau mới. Nhưng em có thể chịu được. – Beth

nói, cố gắng nuốt nước mắt.

– Hãy kể cho chị nghe tất cả rồi chị sẽ tìm cách chữa trị cho em như chị

đã từng làm.

– Chị không chữa được đâu, chỗ đau này không trị được.
Beth không nói thêm được và bám vào chị, em bắt đầu khóc một cách

tuyệt vọng khiến Jo phát hoảng.

– Em đau ở đâu? Em có muốn chị gọi mẹ không?
Trong bóng tối Beth đặt một bàn tay lên tim mình như thể muốn nói chỗ

đau nằm ở đấy. Tay kia em giữ nhanh Jo lại và thì thầm tha thiết:

– Không, không, đừng gọi mẹ. Đã khá hơn rồi. Chị hãy nằm cạnh em và

xoa đầu cho em. Em sẽ bình tĩnh và ngủ lại, em tin chắc như vậy.

Jo làm theo lời em. Nhưng trong khi tay vuốt ve nhẹ nhàng lên trán và đôi

mi ướt đẫm của em gái, lòng cô thật buồn bã và cô muốn chuyện trò. Nhưng
mặc dù còn trẻ, Jo cũng biết là con tim cũng giống như các đóa hoa, ta
không được xử sự thô bạo với chúng và cần phải để cho tự chúng hé nở một
cách tự nhiên. Vì tưởng là đã biết rõ nguyên nhân nỗi đau của Beth, cô nói
dịu dàng:

– Có điều gì làm cho em lo nghĩ, em yêu?
– Phải, chị Jo à. – Cô em đáp sau một hồi im lặng.
– Em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu như em kể cho chị nghe là có chuyện

gì.

– Không phải bây giờ, chưa phải lúc.
– Vậy thì chị không ép. Nhưng em hãy nhớ là mẹ và chị Jo luôn luôn rất

hạnh phúc khi được nghe em kể và giúp đỡ em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.