NHỮNG NGƯỜI VỢ TỐT - Trang 146

Sự lo lắng nhất thời trong giọng nói của ông nhường chỗ cho giọng nói

thường ngày:

– Tôi sợ không đến kịp thời. Nhưng tôi hi vọng là bạn cô sẽ đỗ và tất cả

mọi người trong gia đình cô sẽ rất vui mừng. Cầu Chúa phù hộ cho cô!

Nói xong, ông siết tay Jo quyến luyến, đặt Tina lên vai và bước đi.
Nhưng khi đã cho hai cậu bé đi ngủ rồi, ông Bhaer đứng thật lâu trước lò

sưởi, vẻ mặt mệt mỏi và nỗi nhớ nhà đè nặng lên tim ông. Ông nhớ lại hình
ảnh Jo ngồi bế đứa trẻ trong lòng và nét dịu hiền mới lạ trên gương mặt cô,
ông tựa đầu vào cánh tay một lúc rồi đi tới đi lui trong phòng như tìm kiếm
cái gì đó mà không tìm thấy được.

“Không phải dành cho mình, bây giờ mình không thể hi vọng được nữa.”

Ông tự nói với mình, kèm một tiếng thở dài giống như một tiếng rên rỉ. Rồi
như tự trách mình ao ước điều mà ông không thể dẹp qua được, ông đi đến
hôn hai mái đầu bù xù trên gối, lấy cái bọt biển mà ông ít khi dùng đến
xuống và mở sách Plato ra.

Ông cố gắng hết mình và làm việc đó thật nghiêm túc. Nhưng tôi không

nghĩ là ông cho rằng hai đứa trẻ tinh nghịch, cái tẩu thuốc, hoặc cả Plato
thần thánh, có thể thay thế cho một người vợ, những đứa con và tổ ấm gia
đình.

Ngày hôm sau, mặc dù còn sớm nhưng giáo sư đã ra nhà ga để tiễn Jo.

Nhờ ông mà cô gái bắt đầu cuộc hành trình đơn độc của mình với kỉ niệm
ngọt ngào về một gương mặt thân quen và tươi cười, một bó hoa tím và một
ý nghĩ hạnh phúc:

“Mùa đông đã qua, mình không viết được sách cũng không làm giàu.

Nhưng mình có một người bạn mà mình sẽ cố gắng giữ lấy suốt đời.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.