NHỮNG NGƯỜI VỢ TỐT - Trang 232

“Hãy chờ đợi tôi, bạn thân mến. Có lẽ tôi sẽ đến muộn, nhưng tôi sẽ đến.

Hãy tin như thế!

“Ôi, phải chi anh ấy đến! Anh ấy thật tử tế, thật tốt, thật nhẫn nại với

mình trong mọi trường hợp! Anh bạn Fritz thân mến của tôi, mình không
đánh giá anh ấy được phân nửa những gì anh ấy có khi mình ở cạnh anh ấy!
Nhưng bây giờ, mình rất muốn gặp anh ấy, vì tất cả mọi người có vẻ như xa
lánh mình và mình thật cô đơn.” Cô nắm chặt mảnh giấy nhỏ trong tay, như
muốn nắm giữ một lời hứa. Jo gối đầu lên một bao quần áo cũ và khóc sướt
mướt. Mưa rơi trên mái nhà. Có phải đó là sự xót thương, sự cô đơn hay là
sự mệt mỏi? Có phải đó là tiến trình của một tình cảm đã chờ đợi thời điểm
của nó một cách nhẫn nại như kẻ đã khơi dậy tình cảm ấy? Nào ai có thể biết
được?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.