Strong vừa mới chuyển sang một nơi ở rộng rãi hơn tại tòa nhà
Maguery, một khách sạn duyên dáng tọa lạc tại phố Số bốn mươi
tám và đại lộ Công viên, ông một hai nài nỉ Norman ở lại cùng mình.
Trong hai tuần tiếp đó, cả ban ngày lẫn các buổi tối, Norman liên
tục phải chịu sức ép từ chiến dịch quyết liệt của người Mỹ, đi đầu
chính là Strong và các quan chức của ngân hàng Morgan, nhằm
thuyết phục ông đưa đồng bảng về với nền tảng vàng càng sớm
càng tốt.
Strong không cần phải thuyết phục Norman về những hậu quả
có thể xảy ra nếu nước Anh không quay lại với chế độ bản vị vàng.
Hai người đều đồng tình rằng nó sẽ chỉ dẫn đến “một thời kỳ dài
chìm đắm trong trạng thái bất ổn tồi tệ không thể lường hết
được. Nó đồng nghĩa với những đợt dao động dữ dội trong tỷ giá
hối đoái, khi đó giá trị các đồng tiền nước ngoài có thể sẽ nhanh
chóng tụt dốc so với đô-la; khuyến khích những kẻ vẫn ấp ủ các ý
tưởng mới về những phương thuốc và cách thức khác hòng thay
thế chế độ bản vị vàng đem rao bán sản phẩm của mình; và buộc
các chính phủ phải viện đến những thủ đoạn phá giá tiền giấy và
lạm phát dưới nhiều hình thức khác nhau; mà thực chất kết quả
tất yếu là nước Mỹ sẽ hút cạn nguồn vàng của toàn thế giới.” Họ
tin rằng, tấn kịch này sẽ kết thúc “với một giai đoạn đầy rẫy khó
khăn, và đau khổ, và… tình trạng rối loạn chính trị và xã hội,” mà
đỉnh điểm là một cuộc “khủng hoảng tiền tệ.”
Strong đặc biệt nhấn mạnh rằng người Anh chỉ có vài tuần,
cùng lắm là vài tháng, để hành động. Trong thời điểm này, đồng
bảng đang được trợ lực bởi những tiến triển tích cực trên lĩnh vực
chính trị tại quê nhà; nước Mỹ hiện cũng rất lạc quan về tiền đồ
của châu Âu với sự xuất hiện của Kế hoạch Dawes, và FED có thể
đồng thời giúp đỡ nước Anh thông qua việc nới lỏng các điều kiện
tín dụng của Mỹ cho giai đoạn giữa năm 1924. Ông cảnh báo rằng