NHỮNG ÔNG TRÙM TÀI CHÍNH - Trang 360

khách hàng của mình vay để mua cổ phần bảo chứng. Thông thường
các nhà đầu tư mua bảo chứng như trên chỉ thanh toán 20% đến
25% giá trị cổ phiếu bằng tiền riêng của mình, phần còn lại là
tiền vay. Tổng giá trị các khoản vay cho các nhà môi giới vào những
năm đầu của thập niên mới loanh quanh ở mức 1 tỷ đô-la thì vào
cuối năm 1924 đã phình lên 2,2 tỷ đô-la và có vẻ như sắp chạm
ngưỡng 3,5 tỷ đô-la đến cuối năm 1925. Miller nhìn nhận các khoản
vay này như một triệu chứng của đầu cơ, và ông giữ một niềm tin
sắt đá rằng việc ngân hàng cấp vốn cho các hoạt động mua trên
thị trường chứng khoán bằng cách nào đó sẽ gây ra “hiệu ứng lạm
phát” cao hơn so với việc cấp vốn cho các hoạt động khác. Chúng ta
đã biết rằng quan điểm này cũng sai nốt - những hậu quả lạm phát
của tín dụng nới lỏng chủ yếu liên quan đến lượng tiền mà công
chúng vay mượn chứ hầu như không bị chi phối bởi mục tiêu vay
tiền.

Chiến dịch của Miller được tiếp thêm sức mạnh vào một buổi

chiều Chủ Nhật tĩnh lặng giữa tháng Mười Một năm 1925. Khi ông
đang ngồi trong phòng làm việc tại ngôi nhà trên phố S,
Washington, rà qua các bản báo cáo của Hội đồng mà ông mang về
nhà thì chuông cửa reo inh ỏi. “Trước khi ông quản gia kịp động đậy,”
thì người hàng xóm của Miller sống cách đó hai nhà đã sầm sập bổ
vào, “chạy rầm rập lên gác, bước hai bậc một,” và xông vào phòng,
giọng nghiêm trọng, “Anh có lo lắng về tình trạng đầu cơ như tôi
không?”

Người hàng xóm sôi nổi hiếm thấy của Miller không phải ai khác

mà chính là “cậu bé vàng” Herbert Hoover, Bộ trưởng Thương mại.
Hoover, cậu bé mồ côi - tín đồ phái giáo hữu đến từ Iowa, vốn
học ngành kỹ sư, ông đã tốt nghiệp hạng nhất trường Stanford, và
đã gây dựng được sản nghiệp lớn từ thập kỷ đầu tiên của thế kỷ nhờ
làm nghề xúc tiến các dự án khai mỏ ở khắp các hang cùng ngõ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.