NHỮNG ÔNG TRÙM TÀI CHÍNH - Trang 569

ông đáp lại, “Có, nó được gọi là đêm trường Trung cổ kéo dài bốn
trăm năm.”

Năm 1932, Meyer, người từng để bị cô lập bởi bộ máy điều hành

của FED trong năm đầu tiên nhận chức vụ tại đây, cuối cùng cũng
lấy lại được vị trí của mình. Tháng Một, ông thuyết phục chính
quyền rằng những nỗ lực kêu gọi các ngân hàng lớn chịu trách
nhiệm hỗ trợ hệ thống đã thất bại. Công ty Tái thiết Tài chính
(Reconstruction Finance Corporation - RFC) được thành lập để
chuyển 1,5 tỷ đô-la vốn công vào hệ thống ngân hàng. Thượng viện
chỉ đồng ý thành lập cơ quan mới này với điều kiện là Meyer phải
giữ chức chủ tịch. Vậy là trong vòng sáu tháng, Meyer đồng thời đảm
nhận hai chức vụ toàn thời gian: chủ tịch công ty RFC và chủ tịch Hội
đồng Thống đốc Cục Dự trữ Liên bang. Gánh nặng đè lên vai ông
quá lớn đến nỗi vợ ông là Agnes đã phải vận động hành lang với tổng
thống để chồng bà được thôi một trong hai chức vụ.

Tháng Một năm 1932, ông buộc Thượng viện thông qua luật

khiến các trái phiếu chính phủ trở thành tài sản đủ tư cách để tài
trợ cho đồng nội tệ. Chỉ với một chữ ký, sự thiếu hụt vàng dự trữ đã
chấm dứt, nó cho phép FED tham gia vào một loạt các nghiệp vụ thị
trường mở, bơm tổng số 1 tỷ đô-la tiền mặt vào các nhà băng. Hai
biện pháp kết hợp là tăng thêm vốn trong hệ thống ngân hàng và
tăng dự trữ cuối cùng cũng cho phép FED bơm tiền vào toàn bộ hệ
thống kinh tế ở mức độ cần thiết. Nhưng Meyer đã hành động
quá chậm trễ. Một biện pháp tương tự vào cuối năm 1930 hay 1931
chắc đã thay đổi dòng chảy của lịch sử. Nhưng vào năm 1932 thì nó
lại giống như việc kéo một sợi dây đàn đang căng. Bị rung chuyển
bởi nhiều cơn chấn động trong suốt hai năm qua, thay vì cho vay,
các ngân hàng đã dùng số vốn vừa được bơm vào để bù đắp dự trữ
đã mất. Tổng dư nợ cho vay ngân hàng vẫn tụt xuống 20% năm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.