NHỮNG ÔNG TRÙM TÀI CHÍNH - Trang 83

- vốn tính thực dụng, đồng thời cũng nhận thấy rằng Kế hoạch
Glass sẽ mang lại điều gì đó khá khẩm hơn hiện trạng bây giờ - quay
lưng lại với Strong và kế hoạch này được Woodrow Wilson phê
chuẩn thành luật dưới tên gọi Đạo luật Dự trữ Liên bang vào ngày 23
tháng Mười Hai, năm 1913.

TRONG NHỮNG NGÀY đầu tháng Tám năm 1914, Strong liên

tiếp bị cuốn vào những cuộc họp hành lu bù. Vào buổi sáng thứ
Bảy, ngày mồng một tháng Tám, ông hội kiến với các chủ ngân
hàng khác thuộc Hiệp hội hối đoái tại Câu lạc bộ chính giới New
York (Metropolitan Club of New York). Tối hôm đó, ông tới khách
sạn Vanderbilt để tham dự một cuộc họp quan trọng nơi các chủ ngân
hàng New York gặp mặt Bộ trưởng Tài chính William McAdoo, người
đã tuyên bố phát hành khẩn cấp 100 triệu đô-la để đáp ứng nhu
cầu đột biến về tiền mặt do hoảng loạn. Hôm sau, tức thứ Hai,
ông lên đường lên Washington.

Mối quan tâm số một của Strong lúc này là vấn đề các du

khách người Mỹ bị kẹt lại châu Âu. Do hoang mang trước sự sụt giảm
đột ngột trong giá trị của đồng đô-la, và lo ngại tiền giấy sẽ mất
giá, các ngân hàng và khách sạn đã từ chối đổi séc và tín phiếu
ngân hàng của khách du lịch ra tiền mặt. Hàng ngàn người Mỹ, đa
số là những người rất giàu có, bỗng bàng hoàng thấy mình bị bỏ
lại giữa châu Âu mà không có lấy một đồng tiền mặt có thể dùng
được. Tin tức về những du khách Mỹ bị đuổi khỏi khách sạn và buộc
phải ngủ vạ ngủ vật ở các nhà ga xe lửa, hay lang thang trên đường
phố Paris giữa đêm khuya khoắt nhan nhản khắp nơi. Hầu hết
những người may mắn đổi được séc ra tiền mặt đều phải chấp
nhận quy đổi với tỷ lệ 75 cent ăn một đô-la.

Tại thời điểm đó Bankers Trust là nhà phát hành séc du lịch cho

người Mỹ đi châu Âu lớn nhất nước. May cho Strong là Fred Kent,
người chịu trách nhiệm mảng kinh doanh ngoại hối của ngân hàng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.