lại tình cờ có mặt ở London đúng lúc ấy. Ông lập tức cho tổ chức một
cuộc họp hoành tráng quy tụ gần hai ngàn người tại khách sạn
Waldorf trên phố Aldwich, tại đây ông bố trí cung cấp nguồn
tiền tạm thời cho các đồng bào của mình đang loay hoay trong cảnh
mắc kẹt.
Trong trường hợp xấu nhất, nếu dân châu Âu không chấp
nhận đồng đô-la, thì người Mỹ vẫn luôn có một lựa chọn nữa, đó là
thanh toán bằng vàng. Nhưng làm sao vận chuyển vàng tới giữa lúc
chiến tranh thế này? Tỷ suất bảo hiểm đối với vận chuyển hàng
hoá tư nhân đã vọt lên mức đắt cắt cổ chỉ trong có một đêm. Strong
bèn thuyết phục chính phủ vận chuyển vàng tư nhân bằng tàu
chiến, và ngày mồng 6 tháng Tám, con tàu Tennessee rời cảng hải
quân Brooklyn với 7,5 triệu đô-la vàng thẳng hướng sang châu Âu.
Tài năng của Strong chính ở chỗ ông dám đứng ra gánh vác trách
nhiệm xác định những vấn đề thực tiễn cấp bách nhất, kể cả khi
việc đó cực kỳ rủi ro và đòi hỏi tài trí tuyệt vời. Lãnh đạo là khả năng
thiên phú của ông. Dẫu rằng ông có thể không có vẻ ngoài hào
nhoáng hay cuốn hút kiểu lãng tử như một số hội viên khác của
Morgan, mọi người vẫn thích ông và phản ứng rất tích cực với cá tính
mạnh mẽ của ông; trên Phố Wall, ông được nhiều người biết
tiếng và hết sức nể phục. Thậm chí một nhân vật sống cùng thời
với ông đã nói, “Bất cứ nơi nào ông ấy ngồi đều trở thành ghế
chỉ huy.” Tuy nhiên, hiếm có ai dám tự nhận mình thấu suốt được
con người ông, và những dấu hiệu về một mặt tối khác nơi ông đôi
khi vẫn bộc lộ ra ngoài lớp vỏ quảng giao và bặt thiệp. Một đồng
nghiệp khi hồi tưởng lại đã nhận xét, ông là “người mang trong mình
cả tính Thiện và tính Ác, thường ngày ông rất mực hoà nhã nhưng
cũng có những lúc bất chợt nổi cơn thịnh nộ khủng khiếp.” Những
giây phút tàn nhẫn và giận dữ hiếm hoi ấy có lẽ giúp hé lộ phần