NHỮNG QUÂN BÀI TRÊN MẶT BÀN - Trang 226

Lúc lên gác ông dừng lại nói vài lời an ủi bà phục vụ đang lặng lẽ

khóc.

- Thưa ông, thật đáng sợ quá. Thật sợ quá! Chúng tôi yêu mến bà ấy

lắm. Hôm qua ông vừa cùng bà uống trà thật là thanh bình và tốt đẹp biết
mấy. Thế mà giờ đây bà đã chết rồi. Tôi sẽ không bao giờ quên buổi sáng
nay. Suốt đời không quên. Ông ấy kéo chuông ba lần liền trước khi tôi mở
cửa. Rồi "Bà chủ đâu?". Ông ấy thét lên với tôi. Tôi hoảng đến mức không
trả lời nổi. Ông biết đấy, chúng tôi không bao giờ vào phòng nếu bà không
gọi, đó là lệnh của bà. Tôi chẳng hiểu thế nào. Còn ông bác sĩ thì bảo:
"Phòng bà ấy đâu?" và chạy lên gác, còn tôi chạy sau ông ấy. Tôi chỉ cho
ông ấy cửa phòng, thế là ông lao vút vào không hề gõ cửa, nhìn bà nằm đó
và nói "Muộn quá rồi!" Bà chết rồi ông ạ. Nhưng ông ấy vẫn sai tôi đi lấy
rượu mạnh và nước nóng, cố gắng một cách tuyệt vọng để cứu bà ấy song
không làm được gì. Sau đấy cảnh sát tới và mọi chuyện đều không...
không... chỉnh tề gì cả. Bà Lorrimer ghét như thế lắm. Tại sao la5i cảnh sát
cơ chứ? Chẳng việc gì bận đến họ hết dù rằng có tai nạn và bà chủ đáng
thương đã uống nhầm liều thuốc đi chăng nữa.

Poirot không nói năng gì để trả lời câu hỏi của bà. Sau đấy một hồi

ông bảo:

- Đêm qua, bà chủ vẫn hoàn toàn bình thường chứ? Trông bà có buồn

bực hay lo lắng gì không?

- Không ạ. Bà có vẻ mệt mỏi, tôi nghĩ bà bị đau. Gần đây bà không

được khỏe.

- Tôi biết.

Sự thông cảm trong giọng nói của ông làm bà phục vụ càng kể lể

thêm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.