NHỮNG TRÁI TIM VÀNG - Trang 210

- Cô có thể ở tại khu dành cho các cô bé vị thành niên. Hầu hết những cô
này đều là gái điếm và nghiện ma tuý. Nhưng bây giờ nhìn họ, cô không
nhận ra họ đã từng nghiện đâu, mà họ giống như các thiên thần. Việc cô đến
đấy sẽ làm cho họ vui sướng vô cùng. Và cô cũng vậy.

- Khi tôi đến đấy, làm sao tôi gặp cha? - Nàng hỏi, lòng hồi hộp lo sợ. Mẹ
nàng sẽ giết nàng nếu nàng làm việc này. Nhưng mặc bà, nàng cứ làm theo
ý mình.

- Tôi có điện thoại di động, tôi sẽ cho cô số của tôi. - Cha đáp, rồi ghi số
điện thoại. - Nếu bây giờ cô chưa tiện đến thì vài tháng nữa cũng được, vào
mùa xuân thì càng tốt. Sau Giáng sinh, tôi sẽ có mặt ở đấy, cho nên cô
muốn đến lúc nào cũng được, và ở bao lâu tuỳ cô. Khi nào cô tới, chúng tôi
sẽ chuẩn bị chỗ ở cho cô.

- Tôi sẽ đến. - Nàng đáp, vẻ cương quyết. Nàng nghĩ rằng phải thay đổi
chính mình mới được. Nàng không thể cứ để cho mẹ điều khiển mình, nàng
phải làm khác đi. Và đấy là điểm để khởi đầu một cuộc sống mới.

Melanie ra về với vẻ trầm ngâm. Cha Callaghan ôm nàng, rồi lấy ngón cái
làm dấu Thánh giá trên trán nàng.

- Melanie, hãy cẩn thận. Tôi hy vọng sẽ gặp cô ở đấy. Nếu không, khi tôi
về, tôi sẽ tìm cô. Hãy giữ liên lạc với nhau nhé.

- Vâng thưa cha. - nàng đáp. Trên đường về nhà, nàng nghĩ đến điều cha
nói. Nàng biết nàng muốn làm gì, chỉ có điều nàng không biết phải bắt đầu
từ đầu thôi. Nhưng nàng muốn đi xa, có thể là trong vài tháng.

Khi ăn Sushi, nàng đã nói cho Tom biết chuyện này. Anh rất ấn tượng và
kinh ngạc, rồi bỗng có vẻ lo lắng.

- Em không định vào tu viện chứ? - Nàng thấy mắt anh lộ vẻ hoảng sợ.
Nàng lắc đầu và cười thoải mái. - Em không vào tu viện đâu. Em không có
đủ đức tính tốt để vào đấy. Vả lại, em rất nhớ anh. - Nàng đưa tay mình để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.