NHỮNG TRÁI TIM VÀNG - Trang 233

Xơ Maggie đứng nhìn ông, không tin vào mắt mình. Ông từ từ đi xuống chỗ
bà đứng.

- Chào Maggie, - ông nói nhỏ. - Chúc Giáng sinh vui vẻ.

- Ông làm gì ở đây? - Bà hỏi và nhìn ông chằm chằm. Bà không biết nên
phản ứng như thế nào.

- Sáng nay tôi đi họp... tôi nói về xơ... và tôi nhớ xơ rất nhiều. Vì vậy tôi
bay đến đây để chúc xơ Giáng sinh vui vẻ. - Bà gật đầu. Điều này dễ hiểu.
Bà có thể hình dung ra cảnh ông làm thế. Trước đây không bao giờ có ai
làm điều này cho bà. Bà muốn đưa tay chạm vào ông để xem ông có thật
không, nhưng bà không dám.

- Cám ơn ông, - bà đáp nho nhỏ mà tim đập dồn dập.

- Ông muốn đi đâu đó uống cà phê không? Phòng tôi ở bê bối lắm. - Bà
nghĩ không nên mời ông lên phòng. Vật duy nhất trong phòng bà chỉ là
chiếc giường ngủ. Mà giường thì chưa dọn dẹp sạch sẽ.

Ông cười, đáp: - Thế thì rất tốt. Tôi ngồi trên thềm chờ bà từ lúc ba giờ,
người đã lạnh cóng rồi - Ông phủi quần, rồi hai người đi qua bên kia đường,
vào quán uống cà phê. Quán có vẻ vắng khách, nhưng ấm cúng và thức ăn
cũng khá ngon. Maggie thỉnh thoảng ghé vào đây ăn tối khi trên đường về
nhà. Ho phục vụ cho bà rất chu đáo vì bà là nữ tu.

Hai người không nói gì cho đến khi họ ngồi vào bàn và gọi cà phê. Everett
gọi bánh xăng uých nhân thịt gà tây, Maggie không gọi gì vì bà ăn đã no tại
buổi tiệc trà với Sarah ở nhà hàng St.Francis rồi.

Ông là người lên tiếng trước: - Xơ khỏe không?

- Khỏe... - Bà đáp một cách ngượng ngùng, lần dầu tiên trong đời bà cảm
thấy như thế. Nhưng sau bà đã dễ chịu hơn và trở lại bình thường. Bà nói
tiếp: - Lần đầu tiên trong đời có người tốt với tôi như ông. Bay từ L.A đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.