NHỮNG TRÁI TIM VÀNG - Trang 43

- Tôi cũng thế, - bà cười đáp. - Tôi không thích mặc đại lễ đi dự tiệc - Bà
nói bà có vé ngồi ở bàn danh dự là do một người bạn cho, và bà đi kẻo
uổng. - Tôi muốn làm việc ngoài đường với những người bất hạnh còn hơn
vào dự những buổi lễ từ thiện quá trang trọng. Thế còn ông. Ông có nghĩ
đến con mình không? Có muốn gặp cậu ta không? Bây giờ cậu ta bao nhiêu
tuổi rồi? - Bà rất muốn biết về Everett, nên đã nhắc đến con trai ông. Bà rất
tin tầm quan trọng của gia đình trong cuộc sống của một con người. Hiếm
khi bà có cơ hội để nói chuyện như thế này. Còn ông cũng cảm thấy rất kỳ
lạ khi nói chuyện với người nữ tu.

- Vài tuần nữa, con trai tôi sẽ được ba mươi tuổi. Thỉnh thoảng tôi nghĩ đến
nó, nhưng bây giờ thì trễ rồi. Khi con đã ba mươi tuổi, mình không thể trở
về với nó để hỏi han cuộc sống của nó. Có lẽ nó ghét tôi tận xương tuỷ vì
tôi đã bỏ nó mà đi.

- Ông có hận mình vì đã bỏ con không? - Bà hỏi.

- Thỉnh thoảng. Không thường xuyên. Khi tôi ở trung tâm cai rượu, tôi đã
nghĩ đến chuyện này. Nhưng khi nó đã khôn lớn, mình không nên xen vào
cuộc sống của nó.

- Có lẽ ông phải hỏi thăm con trai mình, - bà nói. - Có thể cậu ấy rất muốn
gặp ông. Ông có biết cậu ấy ở đâu không?

- Trước đây thì biết. Tôi sẽ cố tìm ra chỗ ở của nó, dù không biết làm vậy có
đúng không. Tôi sẽ nói gì với nó nhỉ?

- Có thể cậu ấy muốn hỏi ông nhiều chuyện và cậu ấy cũng có nhiều việc
rất hay để nói với ông. Ông phải cho cậu ta biết rằng, chuyện ông bỏ đi
không có liên quan gì đến cậu ta. - Xơ Mary là người khôn khéo, Everett
nhìn bà gật đầu.

Sau đó họ đi quanh trong khu vực một lát, mọi thứ có vẻ rất thứ tự. Một số
người đã đến khu tạm trú. Một số ít thì bị thương và đã được đưa đến bệnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.