NHỮNG TRÁI TIM VÀNG - Trang 68

đường tráng xi măng rải sỏi như thế này rất khó khăn. Nàng cảm thấy khó
chịu vô cùng.

Chưa đầy năm phút sau nàng đến bệnh viện dã chiến, cảnh tượng ở đây rất
sôi động. Họ có máy phát điện chiếu sáng tiền sảnh, thiết bị y học ở đây
nhiều vô kể, những thứ đã được cất trong kho ở Presidio hay do các bệnh
viện gần đấy đưa đến. Khu vực này trông như một bệnh viện chuyên môn,
nhiều người khoác áo blouse trắng, mặc đồng phục quân đội, và đeo băng
Hội Chữ Thập Đỏ trên tay. Bỗng Melanie cảm thấy mình muốn làm tình
nguyện viên ngay.

Trước cửa bệnh viện có chiếc bàn để kiểm tra người vào. Melanie đến hỏi
người lính ngồi ở đây xem có việc gì cho nàng làm không.

- Có chứ, - người lính cười tươi đáp. Giọng nói chứng tỏ là anh ta người ở
vùng cực Nam, và khi anh ta cười, hai hàm răng như những phím đàn
Piano. Nàng mừng vì anh ta không nhận ra nàng. Anh ta đến chỗ cần người
tình nguyện để hỏi họ. Một phút sau, anh quay lại nói.

- Cô bằng lòng làm việc với những người vô gia cư không? Họ sẽ được xe
chở đến đây cả ngày. Trong số những người đó có rất nhiều người bị
thương.

- Tôi nhận làm việc ấy. - Nàng cười đáp lại anh ta.

- Chúng ta sẽ băng bó hoặc khâu vá thương tích của họ, phải mất nhiều giờ
mới xong. Tuy nhiên, chúng ta sẽ làm cùng với những người khác. - Bệnh
của những bệnh nhân vô gia cư này đã trầm trọng trước khi xảy ra động đất,
nhiều người mắc chứng tâm thần nặng, rất khó trị khỏi. Melanie không nao
núng khi nghe anh ta nói vậy. Anh ta không nói cho nàng biết rằng có một
số người bị cánh cửa sổ rơi xuống cưa đứt một chân, nhưng họ đã được xe
cấp cứu chở đi rồi. Hầu hết các bệnh nhân còn lại ở bệnh viện dã chiến này
đều bị thương nhẹ, nhưng rất nhiều, đến khoảng hàng ngàn người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.