NHỮNG TRÁI TIM VÀNG - Trang 93

short, để chân trần chạy ra khỏi nhà trước khi nhà sập. May thay mọi người
trong đó đều sống sót.

- Tôi ở Pasadena, - anh đáp.- Tôi học ở Đại học UCLA, nhưng năm ngoái
tôi chuyển đến đây. Tôi thích trường mới. Hay ít ra, bây giờ tôi thích. - Anh
cười. - Nhưng ở L.A chúng ta cũng có động đất. - Anh giúp nàng đem cái
thùng vào trong, xơ Maggie chỉ chỗ cho anh đặt nó. Anh rất muốn owr lại
để nói chuyện với nàng. Melanie không nói gì về mình, và anh phân vân tự
hỏi nàng học trường đại học nào. - Tôi tên là Tom. Tom Jenkins.

- Tôi là Melanie, - nàng nói nho nhỏ. Maggie cười và đi chỗ khác. Rõ ràng
anh ta không biết Melanie là ai, bà nghĩ thế mà hay. Anh ta sẽ nói chuyện
với nàng như với một người bình thường khác, chứ không phải với một
ngôi sao.

- Tôi làm việc trong phòng ăn tập thể, - Tom nói tiếp.

- Mọi người ở đây có vẻ bận rộn quá.

- Đúng, chúng tôi rất bận. - Melanie đáp. Tom giúp nàng mở thùng ra.

- Tôi nghĩ cô phải ở đây một thời gian lâu. Tất cả chúng ta đều thế. Tôi
nghe là đài không lưu sập đổ tan tành.

- Phải, chắc chúng ta không về sớm được.

- Tôi chỉ còn học hai tuần nữa thôi. Tôi nghĩ chắc tôi sẽ không đi học được
nữa. Và có lẽ nhà trường cũng không tổ chức lễ tốt nghiệp. Họ sẽ gởi bằng
đến cho từng sinh viên. Tôi sẽ nghỉ hè ở đây. Tôi đã có việc làm trong thành
phố, nhưng tôi sẽ quay về L.A khi có thể.

- Tôi cũng vậy, - Melanie nói. Họ lấy đồ trong thùng ra. Tom có vẻ không
muốn trở lại phòng ăn tập thể. Anh thích nói chuyện với nàng. Nàng có vẻ
dịu dàng như một cô tiên.

- Cô đã học nghề y tá phải không? - Anh hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.