NHỮNG TRÁI TIM VÀNG - Trang 96

Tớ thấy cậu nói chuyện với ai rồi. - Anh chàng bạn Tom nói với nụ cười
ranh mãnh. - Cậu làm quen được với cô ấy kể cũng giỏi đấy.

- Thế à? - Tom đáp và đỏ mặt. - Cô ấy rất dễ thương. Cô ấy ở L.A.

- Đừng đùa! - Anh bạn cười. Họ đặt những cái thùng nấu xúp cà rốt lên lò
ga do đoàn Vệ Binh Quốc gia cung cấp.

- Cậu nghĩ cô ấy ở đâu? Ở Thổ tinh à? - Tom không biết tại sao bạn mình
hỏi đùa như thế.

- Cậu muốn nói cái gì đấy? Có lẽ cô ấy ở đây cũng nên.

- Trời đất, bộ cậu không đọc những tờ báo lá cải ở Hollywood sao? Dĩ
nhiên cô ấy ở L.A. Này ông anh, cô ấy vừa đoạt giải Grammy đấy.

- Thế à? - Tom sửng sốt nhìn bạn, - Tên cô ấy là Melanie... Bỗng anh khựng
lại, vẻ ngượng ngùng vì nhận ra mình ngớ ngẩn, không biết cô ấy là ai. - Ôi
lạy Chúa, mình không nhận ra cô ấy, chắc cô ấy cho mình là đồ cù lần. Ôi
lạy Chúa... Mình nghĩ cô ấy chỉ là một cô gái tóc vàng, sắp để rơi cái thùng
hàng và mình nhào vào giúp. Thật ngốc! - Tom cười với bạn. Nhưng cô ấy
như thế thật quá tuyệt. - Cô ấy nói ước chi mình đi học trường điều dưỡng,
nhưng mẹ cô ấy không cho đi.

- Không cho là đúng. Cô ấy đi hát có quá nhiều tiền. Nếu tớ là mẹ Melanie,
tớ cũng không để cho cô ấy đi học. Dĩa của cô giúp cô kiếm ra bạc triệu. -
Tom có vẻ bực tức.

- Vậy tại sao cô ấy ghét công việc mình làm?

- Cô ấy có thể chi một ít tiền, và làm bất cứ cái gì cô ta muốn. Nhưng tớ
không tin cô ấy sẽ làm y tá. - Anh chàng sinh viên năm cuối ở USF nói.

- Melanie có vẻ thích làm việc ấy, và người tình nguyện viên mà cô ta làm
phụ tá nói rằng cô ấy rất giỏi. Ở đây không ai nhận ra Melanie, chắc cô ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.